Kiếp trước, Cố Sơ một mình xây dựng một tổ chức hacker khiến các chính khách phải đau đầu nhức óc, tha hồ tung hoành ngang dọc.
Tiếc là “tung hoành” chưa được bao lâu thì Cố Sơ gặp phải một kẻ cứng đầu, bị hắn truy sát khắp nửa vòng trái đất. Chuyện xưa không đáng nhắc lại, thôi thì bỏ qua.
Buổi tối, người nhà họ Triệu ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.
Cố Mạn Tích lo con gái chưa quen với môi trường mới nên sang phòng để ngủ cùng cô bé. Thực ra Cố Sơ rất hiểu chuyện, từ bốn tuổi đã có thể tự mình ngủ, không cần mẹ phải bên cạnh dỗ dành.
“Mẹ ơi, cái máy tính này chơi vui ghê!” Cố Sơ ngồi trên ghế xoay nhỏ, đôi bàn tay nhỏ bé đang gõ loạn xạ trên bàn phím.
Cố Mạn Tích bất lực lắc đầu, không biết từ khi nào cô bé lại thích chơi game trên máy tính, toàn là mấy trò như Plants vs. Zombies hay chơi bài đơn giản. May mà Cố Sơ mỗi ngày chỉ chơi một tiếng, không hề quá giờ, nên Cố Mạn Tích cũng không cấm con với sở thích nho nhỏ này.
“Gần chín giờ rồi, Sơ Sơ mau lên giường đi ngủ thôi nào.” Cố Mạn Tích cúi xuống bế con gái lên giường.
Cố Sơ tuy có chút không vui nhưng vẫn vươn đôi tay mũm mĩm ôm lấy cổ mẹ. Cô bé khẽ nhấn một nút trên bàn phím bằng chân, màn hình máy tính ngay lập tức được làm mới. Ánh mắt Cố Mạn Tích vô tình quét qua, cô ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Cố Mạn Tích đặt con gái lên giường: “Sơ Sơ nằm yên đó, để mẹ tắt máy tính đã.” Nói rồi, cô quay lại nhìn màn hình. Trên trình duyệt, một trang báo về [Trường mẫu giáo Hoàng Gia] hiện ra.
Đây chính là ngôi trường mà Đường Xuân Tú đã nhắc đến.
Theo một loại bản năng nào đó thôi thúc, Cố Mạn Tích bấm vào trang thông tin. Trong phần giới thiệu về Trường mẫu giáo Hoàng Gia hiện ra: đây là một trường tư thục, cơ sở vật chất cũ kỹ, chỉ có một giáo viên đã ngoài bốn mươi tuổi.
Đây là ngôi trường dành cho con cái các gia đình nghèo khó ở ngoại ô, chất lượng giảng dạy vô cùng tệ hại.
Càng đọc, Cố Mạn Tích càng cảm thấy kinh hãi, trong đầu vang vọng những lời mà Đường Xuân Tú đã nói vào buổi chiều. Chiều nay, Đường Xuân Tú đã kéo Cố Mạn Tích đến, không ngớt lời ca ngợi ngôi trường này:
“Mạn Tích, ngôi trường này chất lượng dạy học cực kỳ tốt, nhà họ Triệu cũng đầu tư vào đó, học phí mỗi năm phải hơn năm trăm nghìn đấy.”
“Yên tâm đi, mẹ sẽ chi tiền cho con. Mẹ đã nhờ cô giáo trong trường rồi, cô ấy sẽ đặc biệt quan tâm đến Sơ Sơ.”
“Con muốn đến trường xem trước à? Không vội, không vội, chờ mẹ dẫn con đi thăm họ hàng rồi mình sẽ bàn tiếp. Cứ yên tâm, Sơ Sơ là cháu ngoại của mẹ, có bà ngoại nào mà lại không thương cháu của mình chứ?”
Như một thau nước đá lạnh ngắt dội thẳng vào người, đầu óc Cố Mạn Tích phút chốc trở nên tỉnh táo lạ thường.
Ngay khoảnh khắc này, Cố Mạn Tích đột nhiên sáng suốt vô cùng. Chỉ cần dính dáng đến đứa con gái yêu quý của mình, Cố Mạn Tích luôn để tâm hơn bất cứ điều gì.
Cô lại tìm thêm vài thông tin khác về Trường mẫu giáo Hoàng Gia, phát hiện trên mạng toàn là những lời chê bai, đánh giá tiêu cực về nơi này.
Thậm chí, ngay cả những trường mẫu giáo ở thị trấn nhỏ cũng có điều kiện tốt hơn cái Trường mẫu giáo Hoàng Gia này!
“Mẹ, con thấy người lớn cũng đều rất thích chơi máy tính.” Cố Sơ mặc xong bộ đồ ngủ có hình hoạt hình, miệng lí nhí nói: “Chiều nay dì Mạn Thi cũng ngồi chơi cái máy tính này, còn hỏi con ba con là ai nữa.”
Cố Sơ không phải là cô bé năm tuổi vừa khóc vừa níu chân người khác trong nguyên tác, cũng không phải đứa trẻ vô dụng chỉ biết cản đường. Cô bé thông minh lắm, biết cách “mềm nắn rắn buông”, một câu nói đã đủ khiến người mẹ đang mơ màng kia phải tỉnh ngộ.
Quả nhiên sắc mặt Cố Mạn Tích thay đổi ngay lập tức:
Triệu Mạn Thi đã từng dùng máy tính này, trách sao lại có lịch sử tìm kiếm về trường mẫu giáo.
Cô ta còn hỏi Sơ Sơ về bố của con bé nữa sao?
Cố Mạn Tích tắt máy tính, quay lại giường ôm lấy con gái, dịu dàng hỏi: “Sơ Sơ, dì Mạn Thi còn nói gì nữa không? Kể hết cho mẹ nghe đi.”
---