Hôm nay, Đường Xuân Tú lại có thể ân cần, dịu dàng với Cố Mạn Tích – đứa con gái mà bà đã không gặp mặt suốt mười mấy năm qua, không ngừng thăm hỏi, quan tâm từng chút một?
“Cậu ơi, ăn bánh kem đi.” Cô bé năm tuổi trong lòng nhẹ nhàng giơ một miếng bánh kem trắng tinh lên, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn.
Cậu ơi, nhìn con dễ thương thế này, cậu còn không mau ra tay cứu vớt con ư?
Triệu Diễn nhận lấy miếng bánh, trong lòng dần trầm xuống. Từ trước đến nay, anh luôn tránh xa những chuyện lục đυ.c trong nhà, nhưng lần này, anh quyết định sẽ điều tra kỹ lưỡng. Hành vi gần đây của cha mẹ anh quả thật vô cùng kỳ lạ.
Sau bữa trưa, Triệu Diễn cùng Triệu Kính đi xử lý công việc công ty. Đường Xuân Tú thì đưa Cố Mạn Tích và Cố Sơ lên lầu, hai căn phòng đã được sắp xếp sẵn.
“Chị ơi, để em đưa Sơ Sơ về phòng mới, chị ở lại nói chuyện với mẹ nhé.” Triệu Mạn Thi kéo ống tay áo của Cố Sơ, hướng về căn phòng bên trái mà đi.
“Được, con dẫn Sơ Sơ đi chơi đi, mẹ còn có vài điều muốn nói riêng với Mạn Tích.” Đường Xuân Tú cũng đang muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Mạn Tích để tiếp tục màn “tẩy não”.
Nhà họ Triệu đã bỏ không ít công sức trong việc bài trí căn phòng này để lấy lòng Cố Mạn Tích. Phòng của Cố Sơ ngập tràn sắc hồng ấm áp dễ thương, trên giường và sàn nhà đều có đầy những búp bê Barbie xinh xắn, thú nhồi bông mềm mại. Trên bàn học màu hồng cũng có một chiếc máy tính nhỏ xinh. Màn cửa và thảm đều là màu hồng, cả căn phòng như một căn phòng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Cố Sơ rất “hợp tác” kêu lên một tiếng: “Oa!”, sau đó liền nhảy phốc lên giường, ôm lấy búp bê Barbie, trông như một đứa trẻ chưa từng được thấy mấy thứ này bao giờ: “Búp bê đẹp quá!”
Trong lòng thì không ngừng lẩm bẩm chê bai!
Màu hồng?
Đùa à? Tôi đâu phải con nít năm tuổi! Nếu muốn lấy lòng tôi, thì tặng tôi siêu xe bản giới hạn, thẻ đen không giới hạn, hoặc bộ máy tính cấu hình cao nhất ấy, đấy mới là sở thích của tôi!
Tuy nhiên, vẻ bề ngoài, Cố Sơ vẫn tỏ ra cực kỳ yêu thích, ôm khư khư con búp bê đầy ngây thơ.
Triệu Mạn Thi quay lưng lại, trong lòng khinh bỉ: Trẻ con nhà quê đúng là dễ dụ thật. Chỉ vài ba con búp bê mà đã mê mẩn rồi, đâu biết rằng “ngày tháng tươi đẹp” này chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
“Con làm gì đó, Sơ Sơ?” Triệu Mạn Thi quay lại thì phát hiện cô bé năm tuổi này đã bỏ con búp bê xuống từ lúc nào, đang ngồi trước máy tính, màn hình hiện ra những dòng mã lệnh kỳ lạ.
Đôi tay mũm mĩm không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím.
Cố Sơ vội vàng thu tay lại, đôi mắt mở to, ngây thơ vô số tội, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu: “Dì ơi, con đang chơi game, dì đừng nói với mẹ con nha”
Triệu Mạn Thi nhìn kỹ, mới nhận ra trên màn hình máy tính có hình những con zombie, cây hoa hướng dương và các loại cây trồng.
Con bé này đang chơi Plants vs Zombies (Trò chơi Hoa quả nổi giận)! Cô ta dụi mắt, chắc mình hoa mắt rồi, làm sao trên màn hình có thể xuất hiện mã lệnh được chứ.
“Được, dì sẽ không nói với mẹ con đâu.” Triệu Mạn Thi cố giữ phong thái tao nhã, ngồi xuống cạnh Cố Sơ, bắt đầu hỏi thăm: “Sơ Sơ, con có biết bố của con là ai không?”
Đôi mắt Cố Sơ đảo qua đảo lại, hạ giọng xuống, ra vẻ nghiêm trọng nhưng vẫn vô cùng đáng yêu: “Dì ơi, con nói nhỏ cho dì biết, dì không được kể cho ai khác đâu nhé.”
Trong lòng Triệu Mạn Thi khấp khởi vui mừng, đứa trẻ này quả thật biết bố nó là ai!
Cô ta đã có tính toán riêng từ lâu, muốn tìm ra cha của Cố Sơ. Sau này khi Cố Mạn Tích đã gả cho Lý Tổng, cô ta sẽ gọi cha của Cố Sơ đến phá rối. Lý Tổng là người rất sĩ diện, nếu bị làm mất mặt, chắc chắn sẽ tức giận đến phát điên. Đến lúc đó, cuộc sống của Cố Mạn Tích chắc chắn sẽ chẳng khác gì địa ngục!
“Ngoan lắm, dì không nói với ai hết, Sơ Sơ cứ nói với dì đi.” Triệu Mạn Thi nhẹ nhàng dỗ dành.
Cố Sơ chớp mắt, vẻ mặt bí ẩn ra chiều quan trọng, ghé tai Triệu Mạn Thi thì thầm: “Mẹ con bảo, bố con là một thợ lặn.”
---