Bên ngoài phòng hồi sức, Trình Chanh và Tư Hành mỗi người ngồi một bên ghế, Giang Cố đang ở bên trong, nhưng họ không thể gặp cậu. Biết rằng Tư Hành không thể rời khỏi đây, Trình Chanh đành phải ra ngoài mua chút đồ ăn, tiện thể mang về cho Tư Hành.
May mà Tư Hành cũng hiểu anh cần phải ăn no để có sức chăm sóc Giang Cố, không cần Trình Chanhnphải khuyên nhủ nhiều, anh đã ăn hết bát mì.
Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, Trình Chanh hỏi: “Anh định ở đây suốt ngày hôm nay sao?”
“Ừ.” Tư Hàng gật đầu, rồi nói với Trình Chanh: “Hôm nay phiền cô quá, còn làm mất cả một ngày làm việc của cô. Cô về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây là được rồi.”
Cũng không thể gặp được người bên trong, Trình Chanh ở lại cũng không giúp được gì: “Trên xe tôi có cái chăn nhỏ, để tôi mang qua cho anh, sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng đến. Nếu Tiểu Cố ra ngoài rồi, nhớ báo cho tôi biết nhé.”
Tư Hành không định làm phiền cô thêm: “Không cần đâu, tôi sẽ nhờ trợ lý qua đây, đợi cậu ấy khỏe lại rồi, chúng tôi sẽ mời cô một bữa cảm ơn.”
Trình Chanh nhìn cánh cửa phòng hồi sức đặc biệt, nhẹ thở dài: “Yên tâm đi, Tiểu Cố chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Bên ngoài phòng hồi sức không chỉ có Tư Hành mà còn có không ít người nhà của các bệnh nhân khác. Có người trải đệm nằm dưới đất, không biết đã ở đây bao lâu; có người chiếm nguyên băng ghế dài ba chỗ, ngủ ngáy vang trời.
Có một gia đình rõ ràng là từ nơi xa đến, mang theo cả vali hành lý, không dám tiêu tiền thuê khách sạn nên ở lại bên ngoài phòng hồi sức, tính toán chi phí mỗi ngày bệnh nhân ở trong đó sẽ tốn bao nhiêu tiền thuốc men đắt đỏ.
Dường như mọi nỗi lo âu đều ngưng tụ tại những bệnh viện này.
Tư Hành nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng hồi sức đặc biệt, hy vọng rằng Giang Cố sẽ được đẩy ra ngoài an toàn trong giây phút tiếp theo.
Nghe tin, Đường Triệu và Đường Minh vội vàng chạy tới, vừa nhìn đã biết là từ công ty chạy qua ngay. Đường Triệu vò đầu bứt tai: “Tình hình thế nào vậy? Viêm ruột thừa sao lại nghiêm trọng thế? Không phải cắt bỏ là xong sao? Sao lại thủng rồi? Chắc phải đau đớn một thời gian rồi, cậu ấy không chịu đến bệnh viện, mà anh cũng chiều theo cậu ta?”
Đường Minh kéo Đường Triệu lại, bây giờ Giang Cố vẫn còn ở trong đó, tình hình chưa rõ, mà người đau lòng nhất chắc chắn là Tư Hành. Nói những lời như vậy vào lúc này chỉ khiến Tư Hành thêm tự trách.
Mới chỉ một ngày thôi mà Tư Hành đã lộ ra râu lún phún, thần sắc cũng đầy vẻ mệt mỏi: “Đã nói là không cần đến rồi, đến đây cũng chẳng gặp được người.”
Đường Minh nói: “Dù sao cũng phải đến xem sao. Cậu đã ăn gì chưa? Để tôi đi mua cho, ăn no mới có sức trông coi chứ.”
Tư Hành đáp: “Tôi ăn rồi, hàng xóm bên cạnh vừa đi thôi.”
Đường Triệu ghé mắt qua cửa phòng hồi sức, cố nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ nhỏ, nhưng từ ô cửa chỉ thấy một hành lang dài, hai bên hành lang là các phòng bệnh đầy thiết bị, cửa đều đóng kín, chẳng thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Có một y tá đẩy cửa đi ra, Đường Triệu vội vàng hỏi: “Y tá, bạn tôi thế nào rồi? Tên là Giang Cố, là cậu thanh niên rất đẹp trai, vừa mới làm phẫu thuật ruột thừa, cậu ấy ổn không?”
Cô y tá này đúng là có chút ấn tượng, bởi vì khi người đó vừa được đưa đến, bất kỳ ai rảnh tay đều đến nhìn một chút. Họ cũng là người bình thường, cũng có tò mò, muốn xem thử “anh chàng đẹp trai” mà đồng nghiệp kể xem đẹp đến mức nào: “Tình trạng của cậu ấy vẫn ổn, chỉ cần không sốt, không nhiễm trùng thì sẽ sớm được chuyển đến phòng bệnh thường thôi.”
Đường Triệu thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh những người thân khác đang chờ ở cửa lập tức ùa tới hỏi thăm tình trạng của người nhà mình bên trong. Cô y tá phụ trách mỗi người khác nhau, tự nhiên không phải ai cũng biết hết, ngăn lại sự ồn ào của mọi người, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Đường Triệu ngồi xuống ghế: “May quá, cô y tá bảo là chỉ cần không sốt, không nhiễm trùng thì không sao cả, dọa chết người ta rồi. Đợi cậu ra ngoài, mình nhất định phải nhắc nhở cậu ấy thật kỹ, nhỏ nhịn thành bệnh lớn mất thôi!”
May mà tình trạng của Giang Cố không quá nghiêm trọng, tối hôm sau đã được đẩy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu tỉnh táo, nhưng rõ ràng đau không nhẹ, biểu cảm lộ rõ sự đau đớn, cố chịu đựng.
Lúc chuyển giường, dù Tư Hành có cẩn thận đến đâu, chỉ cần di chuyển một chút là đã khiến Giang Cố đau đến tái mặt. Nhìn thấy cậu khó chịu như vậy, Tư Hành hỏi bác sĩ xem có thể dùng thuốc giảm đau không, nhưng tiếc là dùng thuốc giảm đau cũng không thấy hiệu quả ngay lập tức.
Mới phẫu thuật xong, chưa thể ăn uống gì, Tư Hành cẩn thận dùng bông gòn làm ẩm đôi môi cậu, rồi lau mặt cho cậu: “Nhắm mắt ngủ một chút đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Giang Cố lắc đầu nhẹ, giọng khàn khàn, yếu ớt nói: “Đau, không ngủ được.”
Dù cậu luôn có sức khỏe không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên phẫu thuật. Vết mổ ở bụng đau dữ dội, cả trong lẫn ngoài đều đau. Cậu không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu bắt buộc phải làm phẫu thuật tim, kiểu phẫu thuật mở l*иg ngực ấy, cậu có thể chịu đựng nổi không.
Tư Hành cũng không thể đau thay cho cậu, các loại thuốc có thể dùng đều đã dùng, chỉ còn có thể nắm chặt tay cậu, thỉnh thoảng lau mồ hôi đau đớn trên trán cậu: “Vậy thì để tôi nói chuyện với em, phân tán chú ý một chút sẽ không đau nữa. Tôi sẽ kể cho en nghe về lần tôi suýt bị đưa cho sư tử ăn khi ở nước ngoài.”
Khoảng hơn mười giờ tối, họ được chuyển đến phòng bệnh thường. Tư Hành nói chuyện với cậu, nói mãi cho đến gần ba giờ sáng, lúc đó Giang Cố mới mệt lả và thϊếp đi.
Trong phòng bệnh chỉ thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ, yên tĩnh chỉ có âm thanh của máy móc kêu nhịp nhàng. Tư Hành nắm chặt tay Giang Cố không hề buông ra, dường như chỉ khi nắm lấy, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ lòng bàn tay ấy, trái tim hoang mang lo lắng của anh mới bình yên lại.
Giang Cố vốn nghĩ rằng khi vết thương lành lại, cơn đau sẽ giảm dần từng ngày, nhưng rồi cậu phát hiện mình quá ngây thơ. Vào ngày thứ hai sau khi chuyển đến phòng bệnh thường, cậu đã bị bác sĩ yêu cầu phải đứng dậy đi bộ.
Lúc này, cậu thậm chí còn không thể ngồi dậy, yêu cầu cậu xuống giường đi bộ chẳng phải là đòi mạng cậu sao?
Nhưng đi bộ là việc bắt buộc, nếu không đi mà dẫn đến dính ruột, nghiêm trọng thì sợ rằng sẽ phải mở bụng cậu ra lần nữa, như thế sẽ càng khổ.
Tư Hành tuy rất xót xa, nhưng cũng biết đây là quá trình bắt buộc, vì vậy khi y tá rút kim tiêm ra, anh cẩn thận bế cậu từ trên giường xuống.
Vừa chạm đất, Giang Cố đau đến mức phải làm bộ mặt đầy khổ sở.
Đường Triệu đi cùng với anh trai tới, nhìn thấy cảnh tượng này: Tư Hành nửa ôm nửa đỡ Giang Cố, một tay Giang Cố ôm bụng, tay còn lại vịn vào lan can hành lang, đau đến mức không thể đứng thẳng lưng. Dưới sự khuyến khích của Tư Hành, cậu di chuyển từng bước như sên bò về phía trước.
Đường Triệu vô cùng ranh mãnh lấy điện thoại ra quay lại cảnh này: “Xin hỏi nhà văn Giang Giang, cảm giác ngày đầu tiên sau sinh mổ của anh thế nào?”
Giang Cố đứng yên nghỉ một lúc lâu, dồn hết sức lực hét lên với hắn: “Bóp chết cậu.”
Gọi là hét lên, nhưng giọng yếu đến nỗi không lại gần thì không nghe thấy.
Đường Minh vỗ vào sau đầu Đường Triệu: “em có thiếu nợ không đấy, hôm nay Tiểu Cố thế nào, vẫn ổn chứ?”
Giang Cố đáng thương lắc đầu, đã không còn sức để nói nữa.
Tư Hành chỉ còn cách tiếp tục khích lệ cậu: “Từ đây đi về phòng bệnh là được rồi, cố gắng thêm chút nữa.”
Giang Cố hít sâu một hơi, gần như dồn hết sức nặng cơ thể vào Tư Hành, nhưng dù như vậy, mỗi bước cậu nhích lên cũng đau thấu tâm can.
Tốc độ chậm rãi như rùa này nhìn đã thấy đau rồi. Đường Triệu, từng bị viêm ruột thừa, nhớ lại ký ức đau khổ khi mình bị bắt phải xuống giường đi để thông khí, sợ đến mức không dám nhìn tiếp: “Cậu cứ từ từ đi, mình vào phòng bệnh đợi cậu.”
Đoạn đường chỉ vài bước mà Giang Cố phải đi đến hơn hai mươi phút mới về được phòng bệnh, nhưng vẫn chưa thông khí, chỉ có thể nghỉ một lúc rồi tiếp tục xuống giường đi bộ.
Sau khi trêu chọc xong, Đường Triệu cũng có chút thương cảm. Đợi cậu nằm lại trên giường, hắn mới nói: “Này, mình phải nói gì cậu đây, cậu có biết thủng ruột mà chảy mủ nguy hiểm thế nào không? Bao nhiêu bệnh nhiễm trùng phức tạp đều có thể gây chết người. Bụng đau mà cậu vẫn nhịn, nhất quyết không đến bệnh viện? Thủng ruột rồi mà cậu vẫn nhịn được cái đau đó sao?”
Giang Cố nằm nghỉ một lát trên giường: “Mình không đau bụng, mình tưởng là đau dạ dày thôi.”
Cậu rõ ràng nghĩ là đau dạ dày, ai mà nghĩ ra được là viêm ruột thừa chứ, mà cậu cũng đâu có kéo dài, ngày đầu tiên thấy khó chịu, ngày hôm sau đã đến bệnh viện rồi.
Đường Triệu: “Đã thủng ruột rồi thì không phải chỉ đau một chút thôi đâu. Trước đó thực sự không có cảm giác gì sao?”
Giang Cố đáp: “Thật sự không đau, chỉ là hai ngày trước có cảm giác hơi đầy bụng, mình nghĩ là do uống nhiều sữa.”
Đường Triệu không nhịn được bèn nhẹ nhàng chọc lên mặt cậu: “Cậu đấy, có biết mình vừa dạo qua cổng địa phủ một vòng rồi không, sợ chết đi được.”
Tư Hành ngăn lại tay hắn đang chọc lung tung: “Viêm ruột thừa không nhất thiết phải đau ở bụng dưới bên phải, nên chuyện này không thể trách em ấy được.”
Đường Triệu khẽ bĩu môi, mới nói một câu mà đã bảo vệ rồi.
Hắn đảo mắt, ngồi xuống bên giường bệnh của Giang Cố nói: “Mình có liên lạc với giảng viên phụ trách của cậu, ông ấy nói là không có ai hỏi thăm gì về cậu cả. Sau đó cậu đoán xem, mình vừa dặn ông ấy đừng tiết lộ số điện thoại và thông tin của cậu cho ai, thì ngay sau đó đã có một người tìm đến trường rồi, tự xưng là bố cậu, đến để tìm con trai.”
Giang Cố cau mày: “Rồi sao nữa?”
Đường Triệu: “Sau đó trường bảo là sinh viên đã tốt nghiệp, họ không có địa chỉ cụ thể, chỉ đưa cho ông ta số điện thoại và địa chỉ thực tập của cậu để ông ta tự đi tìm.”
Năm tư là phải có điểm thực tập, chuyện này đối với bọn họ thì quá dễ, Tư Hành và Đường Minh đều có công ty riêng của mình, bốn người trong phòng ký túc đều lấy điểm thực tập từ công ty của Đường Minh, vì vậy giờ Đường Minh cũng biết chuyện của bố Giang Cố rồi.
Đường Minh, ngồi cạnh đó, nói: “Hôm trước công ty anh cũng nhận được cuộc gọi của ông ta. May là Tiểu Bảo đã nói trước với anh về việc này, anh đã cho người lấy lý do thực tập kết thúc để từ chối ông ấy rồi. Nhưng nếu ông ta quyết tâm tìm em, một khi để ý đến vụ kiện trước kia, rất có thể sẽ phát hiện ra em chính là người đã kiện La Oánh Hoa.”
Việc kiện tụng cần có thông tin đầy đủ, dù là nguyên đơn hay bị đơn. Lúc đó, Giang Cố vẫn đang nằm viện, mọi chuyện đều do Tư Hành đứng ra xử lý, nên không cần Giang Cố ra tòa, vì vậy không gặp mặt Giang Lâm.
Nhưng khi có sự liên hệ này, nếu không chú ý thì cũng không sao, nhưng một khi phát hiện tên của nguyên đơn trùng với tên con trai ông ta, và tuổi tác thì đúng, nếu cẩn thận xem thêm thông tin cụ thể, thì chắc chắn sẽ bị lộ.
Tư Hành thấy cậu cau mày, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, đừng lo, dù có phát hiện ra thì ông ta cũng không làm gì được en.”
Giang Cố đáp: “En không lo.”
Cậu có gì để lo? Nếu Giang Lâm dám đến, ai phụ thuộc vào ai còn chưa biết nữa. Nếu thực sự dám có âm mưu gì với cậu, cậu chỉ cần nằm lại bệnh viện, ai dám ép cậu, chỉ cần lòng đủ quyết tâm thì sẽ không bị bắt cóc hay thao túng.
---