Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 17: Thử nghiệm thực tế

Ở Quán Trinh Thám Ma Vực, nhân viên công tác rất nhiều, lại còn hợp tác với nhà máy chuyên sản xuất đạo cụ theo yêu cầu. Vì vậy, sau khi quyết định chọn kịch bản "Song Sinh", chỉ trong chưa đầymột tháng, bối cảnh đã được sắp xếp gần như hoàn thiện. Sau khi xác định buổi thử nghiệm đầu tiên, ông chủ của Ma Vực, Nhậm Khiêm, đã mời Giang Cố đến Quản Trình Thám để cảm nhận trực tiếp. Chi tiết cụ thể thì dù họ có suy nghĩ kỹ càng đến đâu cũng không thể rõ hơn tác giả được.

Trước đó, Giang Cố chưa từng tới Ma Vực, ngay cả việc ký hợp đồng cũng là thông qua dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố.

Vì đây là kịch bản mà cậu đã bỏ rất nhiều công sức viết ra, nên cậu cũng muốn xem kết quả thực tế thế nào, đồng thời tìm hiểu thêm về hình thức giải đố nhập vai này để tích lũy kinh nghiệm. Vậy nên khi được ông chủ mời, cậu đã đồng ý đến đó.

Trước đó, trong hợp đồng thuê chung có viết, nếu ra ngoài thì nên thông báo trước cho bạn cũng phòng, vì vậy Giang Cố đã nói với Tư Hành từ một ngày trước.

Tư Hành hỏi thẳng: "Mấy giờ em đi?"

Giang Cổ vừa chải lông cho Guli vừa trả lời: “Tâm mười giờ sáng. Lúc đó là buổi thử nghiệm nội bộ của nhân viên, nên họ sẽ chuẩn bị trước khi mở cửa."

Thông thường, các quán Trinh Thám sẽ mở cửa vào buổi trưa hoặc chiều và kéo dài hoạt động đến khuya. Buổi sáng hầu như không mở, nhưng nếu có kịch bản mới, họ sẽ tổ chức buổi thử nghiệm nội bộ trước khi mở cửa.

Tư Hành nói: "Vậy ngày mai tôi đưa em đi." Giang Cổ lúc này mới ngẩng đầu lên từ bộ lông mượt mà của Guli: "Vậy chẳng phải anh sẽ đến công ty trễ sao?"

Tư Hành bình thản đáp: "Tôi là sếp..."

Giang Cố nhanh nhảu tiếp lời, cắt ngang trước khi Tư Hành kịp nói thêm: "Anh là sếp nên không cần chấm công chứ gì."

Biết từ chối cũng chẳng ích gì, Giang Cổ cười và đồng ý: "Vậy sáng mai chúng ta ăn sáng bên ngoài nhé. Anh đã thử món mì ở tiệm trên phố Vinh Đông chưa? Trước đây, khi không có tiết học buổi sáng, em và Đường Triệu thường chạy qua đó ăn."

Tư Hành không nói gì, vì anh đã từng đi tới mọi nơi mà Giang Cổ đã đến trong thành phố này, đã ăn ở những quán nhỏ, uống đồ cậu từng uống, ghé thăm những hiệu sách mà cậu từng tới, dù Giang Cố không biết, nhưng việc Tư Hành lập lại hành trình của Giang Cổ trong thành phố này, giống như thể chính mình cũng đã cùng cậu đến đó vậy.

"Anh đã đến đó rồi, khá ngon. Vậy sáng mai em cứ ngủ thêm một chút, khi nào dậy thì chúng ta xuất phát."

Giang Cố gom hết lông mèo của Guli lại vào một chiếc túi nhỏ, nghe thế thì cười đáp: "Vâng, vậy sáng mai chỉ có Guli ở nhà thôi, nhớ ngoan ngoãn giữ nhà đấy nhé."

Guli cái gì cũng không biết được Giang Cố hầu hạ đến mức mềm nhũn nằm liệt ở trên đùi của cậu, chải lông thật thích, nó yêu chải lông.

Nhìn vào túi lông đã tích được một ít, Tư Hành hỏi: "Em định làm đồ từ lông mèo à?" Giang Cố bật cười: "Em muốn thử xem có thể làm ra một chú mèo nhỏ từ lông của Guli không, dù sao những sợi lông này vứt đi cũng phí." Nghe vậy, Tư Hành cũng cười, nhìn con mèo đang nằm ngủ trên đùi Giang Cố, rồi nhìn khắp căn phòng đầy đồ chơi mà Giang Cố mua cho nó, giờ cậu còn đặc biệt gom lông nó lại. Tâm trạng của Tư Hành đột nhiên ghen tuông, trong lòng chua xót vô cùng.

Họ đến vào lúc khá hợp lý, là ngày làm việc nên khoảng chín giờ sáng, đa số dân công sở đã đi làm hết, chỉ còn lại một vài học sinh đang nghỉ và người về hưu xếp hàng.

Tư Hành bảo Giang Cố vào trong ngồi đợi, vì hàng người đứng bên ngoài không có điều hòa, nóng đến mức ngột ngạt. Anh đâu nỡ để cậu phải đứng giữa nơi ồn ào này lâu.

Dù đang ở phương Bắc, nhưng với chiều cao vượt trội của mình, anh vẫn nổi bật như hạc giữa bầy gà. Chiếc áo sơ mi đắt tiền được may khéo léo, cùng quần tây hoàn mỹ làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Giữa đám người mặc đồ ngủ hay quần áo tập thể dục của các bậc trung niên, Tư Hành tỏa ra vẻ thanh lịch, khác biệt, như thể anh vừa bước ra từ một cuộc họp quốc tế quan trọng, thay vì đơn thuần đến ăn sáng vỉa hè,

Cửa hàng này không chỉ có món mì cá vàng mà còn nhiều món ăn vặt khác nữa, Giang Cố bước vào, mua vài món rồi đợi một lúc mới tìm được chỗ trống.

Bên cạnh cậu là một nhóm học sinh. Ban đầu họ nói chuyện rôm rả, nhưng khi Giang Cố ngồi xuống, bọn họ bỗng trở nên im lặng. Cậu không nhịn được quay sang nhìn họ một cái, phát hiện ra họ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt gặp nhau, mấy cô bé lập tức lúng túng, vội vàng quay đi đầy ngại ngùng.

Giang Cố chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lại nghe tiếng xì xào nho nhỏ phía sau.

Chẳng mấy chốc, Tư Hành bước tới với hai tô mì. Quán ăn sáng này vì để tiết kiệm không gian nên các bàn đặt rất gần nhau. Tư Hành với chiều cao và đôi chân dài của mình ngồi xuống trông hơi bất tiện, có vài phần bức bối.

Giang Cố củi đầu nhìn chân anh, Tư Hành lập tức thu gọn chân lại: "Có chạm vào em không?" Giang Cố cười: "Không đâu, anh cứ thoải mái đi. Em có mua ít bánh quẩy và bánh mì thịt, anh có muốn ăn không?"

Tư Hành không kén ăn, việc có thể cùng Giang Cố ra ngoài ăn sáng như thế này, đã là điều mà anh mơ ước từ lâu. Dù là bánh bao, anh cũng vui vẻ ăn.

Trước khi ăn, Giang Cố chụp một tấm hình và gửi cho Đường Triệu. Như thường lệ, Đường Triệu phản hồi ngay lập tức.

Nô ɭệ của Tư Bản: [!!! Giang Tiểu Cố! Cuộc sống của cậu sướиɠ quá vậy! Đi ăn một mình hay đi với Tư Hành?]

Giang Giang: [Đi với anh Tư Hành, lâu rồi không ăn, nay có việc ra ngoài nên tiện ăn sáng.]

Nô lê của Tư Bản: [Tớ cũng thèm quá rồi, lâu lắm không được ăn.]

Nô ɭệ của Tư Bản: [Cậu ra ngoài làm gì?]

Giang Giang: [Kịch bản của tớ đã được dựng xong, hôm nay đi xem thử. Nếu xong sớm, buổi trưa sẽ tìm cậu.]

Nô ɭệ của Tư Bản: [Được đó! Tớ được nghỉ trưa hai tiếng rưỡi.]

Giang Giang: [Được, đến lúc đó tớ sẽ nhắn cho cậu trước.]

Hai người nói chuyện một lúc, Giang Cố mời cất điện thoại, tập trung ăn.

Tư Hành lúc này mới mở lời: "Nói chuyện với Đường Triệu à?"

Giang Cố gật đầu: "Hôm nay nếu xong sớm, em sẽ đến ăn trưa với cậu ấy. Nhưng cũng chưa chắc lằm, phải xem bên quấn Trinh Thám xong lúc nào nữa."

Tư Hành không có gì phản đối về lịch trình của cậu, chỉ nhắc nhở: "Nếu đi trung tâm thương mại, nhớ mặc áo khoác vào."

Giang Cố cũng nhớ rõ lần trước bị lạnh đến mức khó chịu, nên nhanh chóng đồng ý: "Yên tâm, em biết mà."

Có lẽ lâu rồi không ra ngoài ăn nên khẩu vị của Giang Cố khá tốt. Cậu ăn hết một tô mì, còn ăn thêm một chiếc bánh quẩy nhỏ và một phần năm cái bánh mì thịt. Phần còn lại, đương nhiên Tư Hành xử lý hết.

Sau khi ăn xong, hai người không ngồi lại lâu vì quán còn nhiều người chưa có chỗ. Khi họ đứng dậy, Giang Cố nghe thấy từ bản kế bên có tiếng xì xào "đẹp trai quá" vang lên. Giang Cố ngẩng đầu nhìn Tư Hành đang đi phía trước. Anh bước đi mà không dừng lại, một tay hơi

mở ra để chắn dòng người đông đúc đi ngược chiều, dường như không nghe thấy tiếng khen ngợi. Nhưng Giang Cố đoán rằng, cho dù Tư Hành có nghe, anh cũng đã miễn nhiễm rồi. Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với những lời khen ngợi như thế.

Xe đỗ cách đó không xa, nhưng cũng phải đi hai, ba phút mới tới. Khi đến nơi, trán Giang Cố đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cậu mặc áo thun ngắn tay và quần short, nhìn Tư Hành với áo sơ mi và

quần tây càng thấy nóng hơn. Vừa lên xe, cậu lập tức bật quạt nhỏ hướng về phía anh.

Tư Hành khựng lại một chút, nhìn khuôn mặt Giang Cố ửng đỏ vì nóng, rồi cười nhẹ: "Em tự quạt cho mình đi, tôi không sao."

Giang Cố không nói gì thêm, rút hai tờ giấy, đưa cho anh: "Anh lau mồ hôi đi, mùa hè ăn sáng ở ngoài không tiện, nóng quá."

Nhiệt độ hôm nay phải tầm 36, 37 độ, chưa tới trưa mà đã nóng bức thế này, ra ngoài vào mùa hè quả là một thử thách.

Tư Hành nhận giấy, lau sơ qua, nói: "Thỉnh thoảng ra ngoài ăn cũng được."

Vừa nói anh vừa quay người giúp Giang Cố cài dây an toàn.

Giang Cố vốn đã biết cách cài dây an toàn, nhưng thấy động tác của Tư Hành nhanh nhẹn, tự nhiên đến mức mấy từ "em tự làm được" vừa đến miệng đã bị nuốt ngược trở lại. Quán Trinh Thám cách công ty của Tư Hành không xa, ở cùng một con phố, chỉ cần vòng qua một chút là anh đã đưa cậu đến nơi. Nhìn lên tòa nhà, Tư Hành dặn dò: "Nhớ mặc áo khoác vào, bên trong chắc bật điều hòa lạnh lắm. Có việc gì thì gọi cho tôi."

Giang Cố vừa tháo dây an toàn vừa gật đầu: "Anh đi cẩn thận nhé."

Tư Hành nhìn Giang Cố bước vào tòa nhà, cùng lễ tân nói chuyện một hồi, sau đó được dẫn vào thang máy bên cạnh, đến khi không còn nhìn thấy được bóng dáng của cậu nữa, lúc này Tư Hành mới lái xe chạy về phía công ty mình.

Trên lầu của Quán Trinh Thám đang làm chuẩn bị. Ông chủ cũng đứng một bên để giám sát, tiếng cửa thang máy vang lên, mọi người đều nghĩ là nhân viên nên chẳng ai để ý. Đến khi một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Xin hỏi, thử nghiệm kịch bản Song Sinh có phải ở đây không?"

Ông chủ Nhậm Khiêm đang nhìn chằm chằm quay đầu lại, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên. Dù anh đã gặp rất nhiều người, nhưng người có ngoại hình xuất sắc như thế này thực sự hiếm thấy.

Mái tóc đen mềm mại, ánh mắt như tranh vẽ, nụ cười nhẹ nơi khóe môi, làn da trắng như sứ dưới ánh đèn gần như trong suốt. Sắc môi hơi nhạt, làm vẻ đẹp vốn sắc sảo có tính công kích trở nên dịu dàng đi không ít, mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót.

Nhậm Khiêm đứng thẳng người, giọng nói cũng dịu đi: "Cậu là Giang Giang?"

Giang Cố bước lên, mỉm cười nói với người đối diện: "Tôi là Giang Giang, anh là ông chủ phải không?"

Nhậm Khiêm cũng cười đáp lại: "Tôi là Nhậm Khiêm. Biết cậu trẻ, mới tốt nghiệp đại học, nhưng không ngờ còn đẹp trai thế này. Rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, thế mà lại chọn dựa vào tài

năng. Người trẻ thời nay thật không tầm thường."

Giang Cố khiêm tốn: "Ông chủ mới là người tuổi trẻ tài cao."

Nhậm Khiêm cười bước tới: "Thôi, đừng tâng bốc nhau nữa. Đi nào, chúng ta đi xem qua hiện trường một vòng, lát nữa vào phòng giám sát xem mọi người chơi thử."

Giang Cố đến đây là để làm việc, cậu cũng muốn sớm hoàn thành để đi gặp Đường Triệu, nên không có ý kiến gì, đi theo ông chủ vào khu vực thực cảnh.

Các đạo cụ thực cảnh được chuẩn bị rất tinh tế, gần như tái hiện hoàn toàn theo kịch bản của cậu.

Để tăng tính thú vị, họ còn bố trí thêm một số cảnh trang trí. Tuy nhiên, khi nhân viên bắt đầu chơi thử nghiệm, Giang Cố vẫn nhận ra có một vài chi tiết vẫn chưa mượt mà lắm. Vì vậy, cậu ngồi trong phòng giám sát, chăm chú quan sát và ghi chép lại những điểm cần cải tiến.

Nhậm Khiêm là ông chủ, đã phát triển quán Trinh Thám này đến quy mô lớn như vậy. Hiện tại, phần lớn công việc ở đây không cần anh phải tự mình giám sát, bởi các bộ phận đã có người phụ trách riêng. Giống như hôm nay, đáng lẽ chỉ cần biên tập viên Mạc Lệ đến đón tiếp Giang Cố là đủ, nhưng Nhậm Khiêm lại đích thân ở lại theo dõi toàn bộ.

Sau khi tập hợp các nhận xét về các điểm cần điều chỉnh, Giang Cố sửa sang lại một lần nữa rồi đưa cho Nhậm Khiêm: "Tôi nghĩ những điểm này có thể cải tiến thêm."

Nhậm Khiêm nhìn qua mấy tờ giấy A4 trên tay. Chữ viết của Giang Cố rất đẹp, nét bút thanh thoát mà mạnh mẽ, từng ý từng đoạn logic rõ ràng. Có vài tình huống còn được cậu vẽ minh họa đơn

giản. Giang Cố khiêm tốn nói: "Đây chỉ là vài ý tưởng của tôi. Các anh cứ điều chỉnh sao cho phù hợp với thực cảnh, những chỗ khác tôi thấy rất ổn rồi."

Một vòng chơi, dù nhân viên công tác đã cố gắng nhưng cũng mất đến 2 tiếng. Cầm trên tay bản ghi chú của Giang Cố, Nhậm Khiêm nói: "Những điểm này sẽ điều chỉnh thêm. Giờ cũng không còn

sớm, đi ăn cùng nhau nhé. Hiếm khi có dịp cậu đến đây, làm sao để cậu đói bụng mà về được."

Giang Cố từ chối khéo léo: "Để lần sau đi. Hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi."

Nhậm Khiêm nhướng mày, ánh mắt tươi cười nhìn cậu: "Thật là hẹn bạn à, hay vì ngại giao tiếp xã hội mà không muốn ăn với tôi?"

Giang Cố bật cười: "Tôi không ngại giao tiếp đâu, thật sự là đã hẹn bạn rồi."

Xác nhận Giang Cố không khách sao, Nhậm Khiêm mới nói: "vậy được, lần sau nhất định không được từ chối nhé."

Giang Cố cười đồng ý, Nhậm Khiêm đích thân đưa cậu ra cửa, nhìn cậu lên xe rồi mới quay trở lại.