Việc quay phim không suôn sẻ.
Suốt hai tháng, thời gian quay trong trường quay nhiều hơn hẳn ngoài trời.
Hầu như cả ngày, phần lớn thời gian dành cho đạo cụ và ánh sáng, thời gian thực sự để quay phim ngắn đến đáng thương.
Chỉ một ánh mắt mà phải quay đến mười mấy lần cũng là ít.
Đổng Triệu Khanh không hài lòng, các diễn viên không thể rời khỏi sân.
Kiều Phổ Tâm bị hành hạ đến gầy đi trông thấy, thực sự đã có phần giống như kẻ bị đội chiếc mũ xanh (cắm sừng).
Giờ nghỉ trưa, đoàn phim phát cơm, Từ Nhập Phỉ vừa nhận hộp cơm đã định đi tìm Cố Khoảnh thì bị Đổng Triệu Khanh gọi lại.
“Đi đâu thế?! Đến xem kịch bản, có vài câu thoại cần sửa!”
Giờ nghỉ của Từ Nhập Phỉ không còn, anh buồn bã đi vào phòng nghỉ của đạo diễn, hộp cơm ném lên bàn trang điểm, chăm chú vào phân cảnh mới được Đổng Triệu Khanh đưa ra, vò đầu bứt tai.
Đổng Triệu Khanh không bao giờ trực tiếp cho anh câu trả lời, nếu một phiên bản không ổn thì sẽ có phiên bản khác, ông truyền đạt kiến thức cho Từ Nhập Phỉ bằng cách để anh tự mình lĩnh hội.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng dần tắt, Từ Nhập Phỉ xoa xoa vai và cổ đang mỏi, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ thì va phải Kiều Phổ Tâm.
Có lẽ người đó đang trên đường đi vệ sinh, thấy anh cũng khá ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại ở phòng nghỉ phía sau Từ Nhập Phỉ, biểu hiện như đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Thầy Từ, cậu vất vả rồi, dạo này chắc rất bận rộn nhỉ?”
Từ Nhập Phỉ không quên lời dặn dò trước đó của Cố Khoảnh, cảnh giác nhìn về phía Kiều Phổ Tâm, “Liên quan gì đến anh?”
Kiều Phổ Tâm cười, gật đầu, “Không liên quan đến tôi, chỉ thấy thầy Từ thật không dễ, bận rộn quá, vừa rồi thầy Cố còn đang tìm cậu ở phim trường.”
“Cố Khoảnh đang tìm tôi à?” Từ Nhập Phỉ bỗng chốc bị dời đi sự chú ý.
Kiều Phổ Tâm cười càng rạng rỡ hơn, “Đúng vậy, hỏi cậu đi đâu chơi rồi. Thầy Cố vẫn coi cậu là trẻ con đấy.”
Tâm trí của Từ Nhập Phỉ đã không còn ở đó nữa, anh chỉ lấp lửng đáp qua loa với Kiều Phổ Tâm vài câu rồi vội vàng bỏ đi.
Hôm nay, việc quay phim kết thúc sớm, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối. Nhân viên đang thu dọn đạo cụ và dây điện, Từ Nhập Phỉ cẩn thận tránh né, xoay người vài vòng mà vẫn không thấy Cố Khoảnh, có lẽ hắn đã đi trước.
Anh chưa ăn trưa, bụng vẫn đói, sau khi chào hỏi với trợ lý của Đổng Triệu Khanh, Từ Nhập Phỉ một mình đi xuống dưới ăn cơm.
Người đã ngồi vào bàn, món ăn cũng đã gọi xong, vừa rút điện thoại ra thì Cố Khoảnh gửi tin nhắn hỏi anh đang ở đâu.
Từ Nhập Phỉ luôn gặp khó khăn trong việc nhớ đến ai để liên lạc bằng điện thoại, hồi đại học đã bị bạn cùng phòng phê phán vì sự lạnh nhạt của mình.
Hồi đó, anh chỉ biết giải thích một cách khô khan, “Không phải đâu, trước khi lên trung học tôi còn chưa có điện thoại, đã quen với việc này rồi.”
Từ Nhập Phỉ: [Tiệm mì Hoa Đô.]
Cố Khoảnh gửi cho anh một dấu hỏi.
Cố Khoảnh: [Cậu đang ở miền Nam mà lại ăn tiệm mì Bắc sao?]
Từ Nhập Phỉ: [Đúng vậy, có sao không?]
Cố Khoảnh không hồi đáp.
Chẳng bao lâu sau, đĩa mì xào được bưng lên bàn, Từ Nhập Phỉ ăn được hai miếng rồi chụp một bức ảnh gửi cho Cố Khoảnh.
[Báo cáo ăn đây.]
Chỉ vừa nhấn gửi, đầu anh đã bị gõ nhẹ, quay lại nhìn thì thấy Cố Khoảnh đứng sau lưng, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rất mỏng, gió thổi làm bay tà áo, phong thái thật cuốn hút.
Một tay hắn cầm điện thoại, nhìn vào màn hình tin nhắn mà Từ Nhập Phỉ vừa gửi, tay kia đặt lêи đỉиɦ đầu Từ Nhập Phỉ, giọng nói đầy ý cười, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn ngon.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khoảnh thật phong độ.