“Lạ thật, anh đã tra cứu bộ phim đó chưa, bộ ‘Triều Dâng’ ấy. Em mới xem lại hôm qua, chắc chắn là Kiều Phổ Tâm đã phẫu thuật thẩm mỹ, trước đây anh ta không trông như vậy!”
Phạm Tình nhìn anh, đôi mắt to tròn phản chiếu một bóng người đơn giản, vài nét phác họa đã vẽ lên đôi mày nhẹ và đường nét khuôn mặt thâm thúy của Từ Nhập Phỉ.
“Tất nhiên, anh đẹp hơn anh ta cả trăm lần. Anh không giống anh ta chút nào, anh là vẻ đẹp tự nhiên.”
Phạm Tình vẫn hớn hở: “Chồng em lần này đi ăn với đồng nghiệp nữ, chắc chắn sẽ khiến bọn điên bịa đặt chuyện anh ấy và Kiều Phổ Tâm yêu nhau trong bóng tối tức chết. Sảng khoái thật! Anh có biết bọn họ quá đáng thế nào không? Họ nói chồng em là cong yêu người thẳng, thật là quá đáng. Cứ như họ lầm tưởng vào vai diễn trong phim vậy!"
Từ Nhập Phỉ thực sự muốn bật cười. Sự nhiệt huyết và sôi nổi của Phạm Tình, cùng với cái cách cô bé vô tư thốt ra những lời thiếu suy nghĩ, tất cả đều quá giống với chính anh.
Giống anh sáu năm về trước.
Cố Khoảnh từng nói với anh rằng anh quá trẻ con, nếu không có ông Đổng bảo vệ thì anh sẽ chịu thiệt thòi.
Cố Khoảnh nói không sai chút nào.
"Anh từng xem bộ phim mà em nói, không chỉ một lần."
Từ Nhập Phỉ bất ngờ thú nhận sự thật, trong giọng nói chứa đựng chút tinh nghịch, đôi mắt nâu sâu thẳm khẽ lấp lánh.
"Phải nói thật, bộ phim đó, bản thân kịch bản không được hay lắm, nếu không nhờ đạo diễn tài ba...
"Thì đúng là một bộ phim dở."
…
"Khách hàng muốn gặp cậu, muốn bàn luận trực tiếp về phần sáng tác kịch bản."
Vài ngày sau, chị An truyền đạt mệnh lệnh xuống, ánh mắt không cho phép từ chối.
Từ Nhập Phỉ gật đầu.
Anh chỉ có thể gật đầu.
Anh tự trấn an mình, khi gặp đoàn đội của Cố Khoảnh, anh chỉ cần đối diện với người phụ trách, đọc thuộc lại những gì đã chuẩn bị sẵn từng từ một là xong nhiệm vụ.
"Em không uống được rượu." Từ Nhập Phỉ quan sát sắc mặt của chị An, bổ sung thêm một câu, "Uống không được nhiều."
Anh không đủ can đảm để đặt báo cáo từ bệnh viện lên bàn ai cả.
Viêm dạ dày thì là chuyện nhỏ, nhưng mất việc thì là chuyện lớn.
"Không cần uống rượu." Chị An đáp, "Đối phương đặc biệt nhấn mạnh, hôm nay chỉ nói chuyện, không uống rượu, cứ thoải mái."
Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng trong khách sạn có đánh giá cao ngất ngưởng, nơi này có độ bảo mật tốt và giá cả đắt đỏ.
Trước khi đến, chị An bảo anh phải ăn mặc chỉnh chu, đối tác lần này không phải là người bình thường, công ty vô cùng coi trọng, chị ta còn nửa đùa nửa thật: "Để họ thấy bộ mặt đại diện của công ty chúng ta."
Từ Nhập Phỉ chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười lịch sự.
Ánh đèn màu rực rỡ lướt qua mắt anh, anh cảm thấy như mình bị kéo đi để bán vậy.
Hoa Đô nằm ở phương Bắc, còn Tân Hẻm thì ở phương Nam.
Hai thành phố cách nhau xa vạn dặm, nhưng những nơi thiếu đi tình người lại giống nhau đến kỳ lạ.
Khi xuống xe, Từ Nhập Phỉ mới nhận ra sếp của anh cũng tự lái xe đến, anh bất giác dừng chân, ánh mắt lén tìm chị An.
Chỉ là buổi gặp mặt ban đầu để thảo luận hợp tác với đội ngũ nghệ sĩ thôi, có cần phải làm lớn chuyện thế này không?
Đêm tối sâu thẳm, ánh đèn xung quanh rực sáng.
Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Như thể anh trở lại thời thơ ấu, đứng trước cánh cửa tối om đã khép chặt, khóc đến khản cả giọng.
Không có ai đáp lại anh, sẽ không có ai để mắt đến anh, càng không ai đến dỗ dành anh.
Anh không còn là đứa trẻ nữa, và cũng không thể hành động trẻ con như xưa.
Từ Nhập Phỉ đành theo chân mọi người, đi theo người phục vụ đến trước cửa phòng riêng.
Trong phòng chỉ có hai người.
Một người là quản lý của Cố Khoảnh.
Người còn lại, chính là Cố Khoảnh.
Lần cuối cùng Từ Nhập Phỉ gặp Cố Khoảnh là ba năm trước.
Anh nhớ họ đã có một cuộc điện thoại, nhưng nội dung cuộc gọi cụ thể là gì, anh không nhớ rõ.
Dường như là cãi nhau, nhưng cũng có thể không có gì xảy ra, chỉ là cuộc gọi kết thúc một cách bình thản.
Đổng Triệu Khanh đã mang đến cho anh một cuộc sống yên ổn trong phần lớn thời gian, và trong sự yên ổn ấy, anh đã gặp Cố Khoảnh, có lẽ đó là kiếp nạn của anh.
Vượt qua được thì sẽ tốt hơn.
Trong ba năm qua, Từ Nhập Phỉ đã vô số lần tự nhủ với chính mình như vậy.
Tiếng trò chuyện rì rầm bên tai, anh không nghe rõ, cứ như thể nước đã tràn vào tai anh, đau và căng chặt, anh chỉ biết phối hợp mà cúi chào, đưa tay ra.
Một bàn tay được đưa ra trước mặt anh, bàn tay dày rộng, năm ngón tay thon dài.
Từ Nhập Phỉ nắm lấy, ngẩng đầu lên, đối diện không phải là tấm áp phích lạnh lùng trên biển quảng cáo, cũng không phải là bức ảnh lung linh mà Phạm Tình đã chỉnh sửa đến méo mó.
Khuôn mặt của Cố Khoảnh qua ống kính đã đẹp, ngoài đời thật lại càng đẹp hơn.
"Lâu rồi không gặp, Tiểu Phỉ." Giọng hắn trầm thấp, ngữ điệu quen thuộc, như thể họ có mối quan hệ rất thân mật, "Gầy đi rồi."
"Có lẽ là anh tưởng tượng thôi, dù sao cũng... lâu rồi không gặp." Giọng của Từ Nhập Phỉ căng cứng.
"Cậu đang lo lắng?" Cố Khoảnh quan sát anh.
"Không có, chỉ là không ngờ hôm nay anh lại tới." Từ Nhập Phỉ để mặc mình nói mà không suy nghĩ thêm.
Cố Khoảnh cười nhẹ, "Là tôi bảo đội ngũ chọn một vài kịch bản tương tự, thấy tên cậu tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi nhớ cậu từng nói với tôi rằng cậu sẽ đi du học mà?"
"Ừ, hình như đúng vậy." Từ Nhập Phỉ trả lời khô khan, tùy tiện bịa một cái cớ, "Học xong rồi về."
Từ Nhập Phỉ nhìn thấy sếp và chị An mặt mày đều biến sắc.
Cố Khoảnh chỉ mỉm cười nhìn anh, trong đôi mắt không hề có chút ý cười nào.
Cố Khoảnh là người rất dễ tính, đặc biệt là với các hậu bối.
Nhưng hắn không thích người khác nói dối mình.
"Vậy về rồi sao không liên lạc với tôi?" Cố Khoảnh hỏi.
"... Bận quá nên quên."
"Bận quá nên quên."
Cố Khoảnh lặp lại lời của anh, rồi cúi mắt xuống, hàng mi dài rậm che khuất đi ánh nhìn sắc lạnh.
Người đàn ông trước mặt sở hữu những đường nét tinh tế, quai hàm sắc sảo, ngoại hình mạnh mẽ và điển trai. Truyền thông đánh giá anh có “đôi mắt hút hồn” cùng khí chất cao quý bẩm sinh.
"Tiểu Phỉ, trong mắt cậu, tôi không phải người quan trọng sao?"
"Không, rất quan trọng."
Từ Nhập Phỉ dần quen với bầu không khí căng thẳng, quen với áp lực từ người đàn ông trước mặt. Những gì anh từng cho là khó đối diện, không thể chịu đựng, cuối cùng—vẫn là chính anh phải tự vượt qua.
Từ Nhập Phỉ nở nụ cười, một nụ cười ngọt ngào đến nghẹt thở: "Thầy Cố, với công ty chúng tôi, ngài là người vô cùng quan trọng, không ai có thể thay thế được."
Anh nhìn thấy sắc mặt của sếp dần dịu lại, thấy chị An thở phào nhẹ nhõm.
Tôi làm tốt chứ?
Tôi làm xuất sắc đúng không?
Tôi đã làm tốt đến vậy, sao chẳng ai khen tôi lấy một lời?
Từ Nhập Phỉ tự cười nhạo chính mình trong lòng, liếc nhìn vẻ mặt của Cố Khoảnh lạnh nhạt, không thể đoán được tâm tư hắn đang nghĩ gì.
Giây tiếp theo, bàn tay vừa nắm lấy tay anh buông ra, Từ Nhập Phỉ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì bàn tay ấy đã đặt thẳng lêи đỉиɦ đầu anh.
Từ Nhập Phỉ: "..."
Cố Khoảnh thản nhiên nói: “Trưởng thành rồi.”