Vài ngày sau.
Từ Nhập Phỉ gặp được người diễn viên còn lại, người đã đến muộn.
Đó là một buổi sáng mù sương, anh xuống dưới để mua đồ ăn sáng, trong tay cầm mấy chiếc bánh bao chay. Từ xa, anh nhìn thấy một chiếc xe hơi đỗ trước cửa khách sạn.
Cốp xe mở ra, có ba người đứng đó, một người lấy hành lý ra, một người đứng chỉ huy, còn một người đeo kính râm che gần hết khuôn mặt.
Từ Nhập Phỉ tò mò liếc mắt nhìn, bất ngờ bị gọi lại bởi người phụ nữ đang chỉ huy, giọng the thé, “Này, cậu, đúng, là cậu đấy!”
Từ Nhập Phỉ cảm thấy cách nói chuyện của người phụ nữ này thật buồn cười, anh bước tới thật, chỉ để xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy cậu, khí thế của người phụ nữ ấy dịu xuống một chút, “Cậu không phải là người trong đoàn phim à?”
“Tôi là người của đoàn,” Từ Nhập Phỉ đáp.
Lập tức, cô ta lại thay đổi sắc mặt, ngạo mạn hẳn lên, “Các người làm ăn kiểu gì thế? Giục người ta đến như đòi mạng mà chẳng có ai ra đón!”
Người đàn ông đeo kính râm đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ngăn cản, “Chị Hồng, chị bớt giận một chút.” Anh ta vừa nói vừa tháo kính râm xuống, nở nụ cười thân thiện với Từ Nhập Phỉ, “Cậu đẹp trai, đừng sợ, bọn tôi không có ác ý gì đâu.”
Thực ra anh chẳng sợ hãi gì cả.
Từ Nhập Phỉ chỉ “ừm” một tiếng, gật đầu rồi nói: “Diễn viên ở tầng ba.”
“Cậu có thái độ gì thế hả? Cậu biết anh ấy là ai không?” Người phụ nữ chỉ vào mặt anh, định lao tới, nhưng lại bị người đàn ông đeo kính râm ngăn lại lần nữa.
“Tôi không biết.” Từ Nhập Phỉ đáp thản nhiên.
Nhưng anh cũng có thể đoán, nhìn qua trang phục hàng hiệu và khuôn mặt đẹp trai của anh ta, chắc chắn là một nghệ sĩ.
Người phụ nữ lại định bùng nổ, nhưng người đàn ông đeo kính râm nhanh chóng đứng trước mặt Từ Nhập Phỉ.
Cả hai có chiều cao tương đương, họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Quên mất chưa giới thiệu,” Người đàn ông đưa tay ra, nụ cười chuẩn mực hiện rõ, “Tôi tên là Kiều Phổ Tâm, nghệ sĩ của Cam Thần Entertainment.”
Vì màn náo loạn này mà bánh bao Từ Nhập Phỉ mua về đã nguội, anh mang đến phòng của Đổng Triệu Khanh và bị ông cụ trách mắng.
“Bảo con dậy sớm mua đồ ăn mà cũng làm không xong! Con còn có thể làm được gì nữa?”
Từ Nhập Phỉ ngồi trên chiếc ghế bành duy nhất trong phòng, cắn một miếng bánh bao rồi nhét vào miệng, “Bên trong vẫn còn ấm mà, ông ơi. Để con gọi phục vụ mang vào bếp hâm lại cho ông nhé.”
Đổng Triệu Khanh vung tay vỗ lên đầu anh, “Từ mai, sáu giờ sáng phải dậy cho ta!”
Từ Nhập Phỉ rêи ɾỉ, lao đầu vào chiếc ghế sofa màu xanh đậm đã bạc màu vì giặt nhiều.
“Con có biết Cố Khoảnh dậy lúc mấy giờ không? Năm giờ rưỡi! Ngày mai con cũng phải dậy sớm tập thể dục cho ta!”
“Nhưng anh ấy là diễn viên, cần giữ gìn vóc dáng mà...”
“Con đừng có bào chữa! Ngày mai, sáu giờ sáng ta muốn thấy tin nhắn của con báo mình dậy rồi.”
Từ Nhập Phỉ còn định nói thêm gì đó, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai ông cháu nhìn nhau.
Từ Nhập Phỉ đành cam chịu, đứng dậy ra mở cửa.
Thật trùng hợp.
Đứng trước cửa chính là người phụ nữ khi nãy đã chỉ tay vào mặt anh khi nãy.
Vừa nhìn thấy Từ Nhập Phỉ, nét mặt cô ta lập tức thay đổi.
Đổng Triệu Khanh trong phòng hỏi ai đến, và ngay lúc đó, người phụ nữ ấy lập tức nở nụ cười đầy nịnh nọt.
“Ôi, lão Đổng, đã lâu không gặp, tôi với Phổ Tâm vừa đến nơi, định tới chào hỏi ngài trước, không làm phiền ngài nói chuyện chính sự chứ?”
Từ Nhập Phỉ bước lùi lại, nhường chỗ và đứng sau lưng Đổng Triệu Khanh. Phía bên kia, Kiều Phổ Tâm cũng đứng sau lưng người quản lý của mình.
Anh ta lại nở nụ cười với anh.
Người xưa vẫn nói, "Người ta cười thì mình không thể tát vào mặt họ."
Từ Nhập Phỉ không có hứng tố cáo, nhưng cũng chẳng mấy quan tâm đến việc giả tạo lịch sự với ai.
Sống ở thị trấn này gần một tuần, ít nhiều gì anh cũng đã nắm rõ tình hình.
Kiều Phổ Tâm là người của bên nhà tài trợ.
Xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng nhưng không thể thành công ra mắt.
Anh ta hơn Từ Nhập Phỉ ba tuổi, nhưng nhìn bề ngoài lại chẳng khác biệt mấy, với khuôn mặt gầy nhọn, cằm sắc, và nếp mí mắt mờ nhạt, tạo nên vẻ ngoài u buồn, dịu dàng.
Anh ta thực sự khá hợp với vai diễn Sở Vận trong kịch bản.
Khi hai bên còn đang khách sáo, Từ Nhập Phỉ đã thấy khó chịu, anh quay vào phòng và cầm theo một xấp giấy kịch bản rời.
Đó là những bản thảo mà Đổng Triệu Khanh đã chỉnh sửa, chỉ có các đoạn cốt truyện chính.
Ông yêu cầu Từ Nhập Phỉ tự mình lấp đầy những khoảng trống đó, càng nhiều cảnh và lời thoại càng tốt.
"Thầy ơi, vậy con xin phép về trước," Anh giơ xấp giấy dày cộp trong tay, trên đó có chữ của Đổng Triệu Khanh xen lẫn với chữ của mình.
Nét chữ của ông cụ sắc bén và mạnh mẽ, trong khi chữ của anh vẫn còn thiếu chút uy lực ấy.
Đổng Triệu Khanh chỉ phất tay, Từ Nhập Phỉ lách người, thoát khỏi không gian ngột ngạt ấy.
Ra khỏi cửa, anh biết Kiều Phổ Tâm đang nhìn mình, nhưng không quay đầu lại, thẳng thừng đi xuống cầu thang.
Khi anh vừa bước xuống bậc cuối, vừa đúng lúc cửa phòng Cố Khoảnh mở ra.
"Vừa rồi ngoài kia có chuyện gì vậy?" Người đàn ông vừa tập thể dục xong, trên người là chiếc áo thể thao mỏng và quần ngắn tới đầu gối, phần ngực ướt đẫm mồ hôi, nhấp nhô theo nhịp thở gấp, toát lên vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại.
Từ Nhập Phỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi bất chợt nở một nụ cười, kiểu cười tinh quái như làm mặt hề, giọng điệu cợt nhả, không chỉnh chu.
"Bạn trai của anh tới rồi!"
Nói là "bạn trai".
Thực ra cũng không hoàn toàn chính xác.
Ít nhất, trong kịch bản, Tưởng Ngư Thanh và Sơ Vận chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ. Cuối cùng, Sở Vận vẫn chọn người bạn gái đã xa cách ba năm.
Đó là phiên bản kịch bản mà Từ Nhập Phỉ đã viết, nhưng sau đó bị Đổng Triệu Khanh sửa lại hoàn toàn, thành một câu chuyện tình rối rắm giữa hai nam một nữ.
Tưởng Ngư Thanh yêu Sở Vận, Sở Vận yêu người bạn gái của mình, còn cô bạn gái ấy lại yêu người mà đáng lẽ không nên yêu –Tưởng Ngư Thanh.
Ai cũng theo đuổi một người khác, ai cũng yêu một người khác, và không ai có được điều mình mong muốn.
Nhìn vào đó, có thể thấy Từ Nhập Phỉ vẫn còn non nớt nhường nào.
Anh không thể viết ra những điều "phi đạo đức" như thế.
Và cũng không thể làm cho nó trở nên chân thực.
Nhân vật Tưởng Ngư Thanh, phần thần tính trong hắn ta nhiều hơn nhân tính.
Đổng Triệu Khanh muốn anh sửa, sửa đến khi nào ông hài lòng mới thôi.
…