"Các ngươi chờ ta ở đây". Đi ngang Tửu lâu lớn nhất kinh thành, Dung Nguyệt bảo người hầu dừng lại, nàng tự mình vào trong, đặt một gian phòng. Sau đó nàng thay xiêm y, từ cửa sau bắt đầu đi sang mấy cửa hàng khác, sau đó mới quay lại tửu lầu, đặt rất nhiều món ăn, giao đi.
"Chưởng quầy, mang hết toàn bộ vải ở cửa hàng ông đến địa chỉ này". Dung Nguyệt đưa địa chỉ căn nhà mà nàng đã thuê cho chưởng quầy, lại mua rất nhiều loại vải giá bình dân, sau đó giao đến chỗ nàng cần.
Dung Nguyệt đi một vòng quanh kinh thành, chỉ cần thứ cần thiết, nàng đều yêu cầu đưa đến địa chỉ cũ nàng đã thuê. Sau đó nàng lại trở về đó chờ nhận xong hết thảy, thì trở về tửu lâu, thay xiêm y, quay về phủ tướng quân.
"Phu nhân, tướng quân bảo lát nữa sẽ sang dùng thiện với người". Dung Nguyệt vừa mới ngâm nước nóng xong, đang được nha hoàn hầu hạ chải tóc.
"Được rồi, người đi chuẩn bị. Cũng đến chỗ Tiên Cư, nói với Du ma ma lấy mấy vò rượu ngon đến cho Tướng quân". Dung Nguyệt biết Du ma ma của Tiên cư, là người của Công chúa, bà ta đã sớm bị mua chuộc. Chỉ cần chỗ nàng có động tĩnh, bà ta nhất định sẽ báo với công chúa. Dung Nguyệt có ngu ngốc mới để tướng quân ngủ say làm loạn ở đây, nàng ngại bẩn.
"Dung Nhi, nàng đã dùng bữa chưa, ta có mua thêm vịt quay nàng thích trở về". Có lẽ vì bóng lưng lúc chiều của nàng ám ảnh hắn, hoặc cũng có lẽ là chút lòng nhân trong người hắn trỗi dậy, cho nên mới xót nàng, tìm cách bù đắp cho nàng bằng chút tình cảm thừa mứa. Dung Nguyệt hừ lạnh trong lòng, cảm tình đến muộn, gần bằng 0.
"Cảm tạ tướng quân đã thương nhớ đến thϊếp. Người đâu, còn không mau bày ra". Dung Nguyệt gọi hạ nhân đến hầu hạ, bên này nàng tranh thủ dùng bữa, lại thỉnh thoảng gấp thức ăn cho Vũ Hàn, còn giả vờ e thẹn đỏ mặt, để hắn nghĩ nàng chính là một lòng một dạ si mê hắn. Dung Nguyệt nghĩ, Công chúa kia sao chậm chạp thế không biết, giờ này còn chưa đến. Đúng là vô dụng mà.
"Vũ Hàn, chàng đến đây. Công chúa có biết không". Dung Nguyệt cúi đầu, giả vờ nức nở, ủy khuất.
"Dung Nguyệt, nàng là thê tử của ta, chuyện ta đến tìm nàng là đương nhiên, nàng đừng lo lắng". Vũ Hàn khẽ nhíu mày, hắn từ khi nào phải sợ hãi người khác chứ.
"Chỉ là thϊếp sợ chàng khó xử mà thôi". Dung Nguyệt lại tiếp tục nói những lời khiến hắn đau lòng.
"Dung Nguyệt, sau này đừng nhắc lại chuyện này. Ta sẽ đối xử công bằng giữa nàng và công chúa. Tuyệt không bên trọng bên khinh". Vũ Hàn vừa dứt lời, công chúa đột nhiên đẩy cửa xông vào. Là Dung Nguyệt cố tình làm hắn phân tâm, cho nên không nghe được tiếng bước chân đến gần của Công chúa. Vũ Hàn muốn chơi sao, ta chơi cùng ngươi.