Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 21

Kết quả, vừa lúc Tô Linh quay lại, dễ thương nghiêng đầu nhìn Thịnh Trạch.

Thịnh Trạch: “...Ma mang theo mạng người, đáng sợ lắm hả?”

Cái giọng điệu ngờ vực này, biểu cảm vô tội kia, diễn xuất tự nhiên không tì vết, khiến cho hình ảnh một cậu chàng ngây ngô chưa trải đời trở thành diễn viên xuất sắc nhất trong màn kịch “ngây thơ không biết gì”! Đỉnh cao luôn!

Đám nhân viên sững sờ mấy giây, sau đó lập tức nhìn về phía Quỷ Vương với ánh mắt sùng bái.

—— Không biết là còn có kiểu diễn thế này luôn đấy!

Thật sự đã mở ra cho họ một cách diễn xuất hoàn toàn mới!

Quả nhiên, trước tài năng diễn xuất đỉnh của chóp, chẳng khác gì một ngôi sao điện ảnh, Tô Linh hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa: "Khi ma quái dính phải máu, sát khí trên người nó tăng vọt như diều gặp gió, mạnh gấp mấy trăm lần!"

“Ừm, ví dụ như lần trước, chúng ta bắt được hai con ma họ Phạm, mặc dù nói là sát quỷ, nhưng chúng chưa từng gϊếŧ người, nên dù cấp bậc cao, sát khí cũng không bằng con ma hôm nay.” Tô Linh kiên nhẫn giải thích cho người mới.

Thịnh Trạch gật đầu hiểu ra, khiêm tốn hỏi: “Vậy gặp phải loại ma này thì nên xử lý thế nào?”

Tô Linh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Nếu là tôi, sẽ dùng kiếm trừ ma kết hợp với bùa chú, nếu không được, tôi sẽ mời thần quỷ.”

“Còn cậu, gặp thì chạy ngay đi.”

Các nhân viên đi theo sau Tô Linh, nghe đến câu cuối cùng đều sắp sụp đổ, điên cuồng gào thét trong lòng ——

Sếp ơi, đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa!

“Được, gặp phải thì tôi sẽ trốn sau lưng cậu.” Thịnh Trạch không chút áp lực mà giả vờ yếu đuối.

Tô Linh vỗ ngực, tự hào nói: “Ừm!”

Bọn họ vừa nói vừa đi, sắp ra khỏi nhà ma.

Tô Linh nhíu mày, đang định nói quay lại khám phá thêm một chút thì trước mắt đột nhiên lóe lên một bóng trắng.

Trong bóng trắng, hình như còn có màu đỏ, màu giống như máu người.

Là con quỷ chết đuối đó!

Tô Linh ngạc nhiên một chút, sau đó theo phản xạ dán một lá bùa tăng tốc lên người, đuổi theo.

Thịnh Trạch trong lòng hô lên một tiếng, nhanh tay kéo tay áo Tô Linh. Nhưng Tô Linh chạy quá nhanh, tay áo trực tiếp tuột khỏi tay Thịnh Trạch.

Chỉ trong chớp mắt, cả Tô Linh và con quỷ chết đuối đều biến mất.

Thịnh Trạch nhíu mày, khí quỷ đậm đặc từ chân bắt đầu bốc lên, đồng thời, tóc hắn không ngừng dài ra dài đến gần chạm đất, không gió mà tự bay lên, trông càng thêm hung hãn.

Ngô Phán và Thường Bách cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, vô thức lùi lại hai bước, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Ngô Phán cắn chặt môi, bước lên một bước, do dự hỏi: “Ông chủ có gặp nguy hiểm không?”

Thịnh Trạch trầm mặt, lạnh lùng nói: “Đã biết Quỷ Vương ở đây, còn dám to gan như vậy. Cậu đoán xem, là sức mạnh của nó đủ mạnh, hay hồn phách của Tô Linh quá ngon?”

Ngô Phán mở to mắt, liên tục nói: “Xin Quỷ Vương cứu giúp!”

Thịnh Trạch quay lại nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, nói: “Yên tâm.”

Lời vừa dứt, thân hình Thịnh Trạch khẽ động, trong chớp mắt đã biến mất không dấu vết.



Tô Linh bị quỷ chết đuối dẫn đi một đoạn khá xa, đột nhiên, trước mắt anh xuất hiện một màn sương đỏ như máu.

Màn sương đó bao quanh bốn phía, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Tô Linh.

Tô Linh thử bước vài bước, phát hiện sương mù này rất đặc, dính vào người, khiến anh không thể đi tiếp.

—— Cảm giác này, có chút giống máu.

Tô Linh cố nén cảm giác buồn nôn, quay đầu nhìn lại.

Đúng như anh nghĩ, đường đi cũng đã biến thành một màn sương máu, không thể nhìn rõ phương hướng.

Nhưng Tô Linh vốn dĩ cũng không phân biệt được phương hướng, cho nên đối mặt với hoàn cảnh ma quái kỳ dị này anh cũng không cảm thấy quá căng thẳng.

Cùng lắm thì coi như mình bị lạc đường thôi.

Tô Linh thử gọi một tiếng: “Quỷ chết đuối, ra đây nói chuyện chút?”

Không có ma nào đáp lại.

“Quỷ chết đuối? Quỷ chết đuối? Không có ở đây hả?” Tô Linh liên tục hỏi.

Tô Linh quyết định nói lý lẽ trước: “Quỷ chết đuối, ra đây chúng ta nói chuyện chút?”

“....Tôi không gọi là quỷ chết đuối.” Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Vậy gọi anh là gì?” Tô Linh cố gắng tỏ ra thân thiện.

“Haha.”

Giọng nói đó đột nhiên cười nhẹ một tiếng, sau đó đột nhiên chuyển sang giọng sắc bén hơn, nói: “Đến đây, uống bát canh Mạnh Bà này, qua cầu Nại Hà là có thể đi đầu thai rồi.”

Tô Linh ngẩn người, vừa định cười nhạo người kia lại đang diễn kịch gì, thì bất ngờ, màn sương máu trước mắt lại chuyển cảnh.

Cây cầu này rất dài, rất hẹp.

Cây cầu đá rộng một người, hai bên là dòng sông sâu không thấy đáy, bên trong lấp lánh những ánh sáng nhỏ. Theo lời người lái đò, đó là những linh hồn chưa đầu thai được.

Tô Linh cảm thấy tinh thần có chút mơ hồ.

“Đến lượt cậu rồi, ngẩn ngơ gì vậy?” Người lái đò thúc giục.

Tô Linh hồi phục tinh thần, nhận lấy bát canh nóng từ tay Mạnh Bà.

Tô Linh im lặng nhìn màu sắc của bát canh, xanh lẫn đỏ, đỏ lẫn vàng, vàng lẫn tím, tím còn lẫn đen.

Không muốn uống.

Toàn thân đầy sự kháng cự.

Mạnh Bà mặc áo choàng đen không thấy mặt bên cạnh cười “Hắc —— Hắc ——”, giọng nói già nua như chiếc hộp gió cũ vang lên: “Muốn đầu thai thì phải uống hết.”

Tô Linh nhớ lại, đây là chuyện từ hàng trăm năm trước.

Anh không nhịn được cười một cái, sau đó cũng như trước ung dung đổ bát canh Mạnh Bà xuống sông, nói: “Vậy tôi không đầu thai nữa.”

Anh, Tô Linh, là một con ma ham ăn bị những tin đồn đen tối làm lỡ mất cơ hội đầu thai.

••••••••

Tác giả có lời nhắn nhủ:

【 Tiểu kịch trường 】

Quỷ chết đuối: Hai anh em này trông có vẻ dễ bắt nạt.

Hắc Bạch Vô Thường: Oa oa oa, sợ quá. (Nói xong liền rút xích khóa hồn ra)

Quỷ chết đuối: Tên mọt sách này nhìn là biết không thể đánh nhau.

Ngô Phán: Ồ. (Bút phán quan viết xoẹt xoẹt, phán hắn xuống tầng mười tám địa ngục)

Quỷ chết đuối: Người này... Thôi, nhìn là biết không dễ trêu.

Thịnh Trạch: ?

Quỷ chết đuối: Cái này được, cái này chưa từng đầu thai, trong lòng chắc chắn có chấp niệm.

Tô Linh (không do dự đổ sạch bát canh Mạnh Bà): Hả? Anh vừa nói gì?

Quỷ chết đuối: QAQ