“Ơ, các cậu mau lại đây xem, cái xích này có phải bị ai đó động vào không?” Mạnh Tiểu Mãn ngồi xổm ở góc quan tài, thắc mắc chỉ vào chỗ nối giữa đất vơi quan tài.
Chuyện chính quan trọng hơn, Tô Linh lập tức bị thu hút, “tưng tưng tưng” chạy tới, cùng Tiểu Mãn ngồi xổm xuống.
“Đúng thật, trên đất có nhiều vết trầy xước.” Tô Linh nhìn kỹ, cũng đồng tình, “Trông như có ai đó kéo xích đi.”
Nhìn Tô Linh cuối cùng cũng chạy ra xa, Thạch Không Táng và Ngô Phán đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Trạch chậm rãi đi ngang qua hai người.
Lúc đến bên cạnh Ngô Phán, bước chân hắn đột nhiên dừng lại. Thịnh Trạch hạ giọng, cười tủm tỉm cảm thán: “Tình anh em của hai người thật khiến người ta ngưỡng mộ đấy.”
Ngô Phán:....
Thạch Không Táng:....
Đoán rằng cái áo giáp của mình bị Quỷ Vương chuẩn bị lột ra là một chuyện.
Biết chắc rằng cái áo giáp của mình thật sự bị lột lại là chuyện khác.
Hơn nữa, còn bị Quỷ Vương khen “tình anh em”, muốn chết quá.
Ngô Phán thấy Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn đang cúi đầu nghiên cứu gì đó, đoán rằng họ không để ý đến bên này, liền kéo tay áo Thạch Không Táng lùi lại nửa bước, thành thật hành lễ: “Hạ quan bái kiến Quỷ Vương đại nhân.”
Thạch Không Táng giật giật khóe miệng, cũng theo Ngô Phán cúi đầu, khiêm tốn nói: “Trước đây không biết thân phận Quỷ Vương, có nhiều điều thất lễ, mong ngài lượng thứ.”
Nói ra thì, Quỷ Vương và các phán quan không thuộc cùng một hệ thống.
Quỷ Vương chủ yếu phụ trách thi hành pháp luật (ở âm phủ), thường ở trong phòng Chấp Pháp Đường; còn các phán quan, Địa Tạng Vương thường ở chính điện của địa phủ, chủ yếu lo việc hành chính. Hai bên hợp tác nhưng không can thiệp lẫn nhau, rất ít khi gặp mặt —— đây cũng là lý do tại sao ban đầu họ không nhận ra Thịnh Trạch.
Chẳng qua Quỷ Vương là sếp của đội thi hành pháp luật, còn phán quan và Địa Tạng Vương trên đầu còn có Diêm Vương, nên về cấp bậc mà nói thì Thịnh Trạch cao hơn họ một bậc.
Đừng nói đến việc sức mạnh chiến đấu của Quỷ Vương lại còn khủng khϊếp hơn, đυ.ng vào ông ấy chỉ có nước chạy trốn thôi!
“Không sao.” Thịnh Trạch mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ tay Ngô Phán, hờ hững nhắc nhở, “Ta biết Phán quan đại nhân hiểu biết rộng rãi, chỉ là có một số chuyện, Phán quan đại nhân cần cẩn trọng lời nói.”
*Đoạn này mấy ảnh dùng thân phận thật để nói chuyện với nhau nên mình dùng xưng hô kiểu thời cũ cho hợp cảnh nha.
Ngô Phán cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng đáp: “Quỷ Vương yên tâm, nên nói gì, không nên nói gì, chúng tôi đều biết rõ.”
Thịnh Trạch cười tươi: “Thế à? Ví dụ như thừa cơ mà thắng không chính đáng?”
Ngô Phán gần như muốn khóc, run rẩy nhấn mạnh: “Chỉ, chỉ là tin vỉa hè thôi…”
Thịnh Trạch mở to đôi mắt tò mò, tràn đầy khát khao kiến thức: “Nghe ai nói?”
Ngô Phán nuốt nước bọt, quyết định bán đứng anh em: “Bạch Vô Thường.”
Thịnh Trạch: “À.”
Ngô Phán và Thạch Không Táng lau mồ hôi lạnh, trong lòng đồng loạt thắp nến cho Bạch Vô Thường.
“Này, các cậu đứng đó làm gì thế?” Tô Linh quay đầu gọi, “Ngô Phán, mau lại đây xem, phong ấn* này có phải bị phá rồi không?”
*"封印" (fēng yìn) có nghĩa là "phong ấn" hay "bùa chú", chỉ việc dùng một hình thức nào đó để ngăn chặn hoặc kiểm soát một thực thể, như ma quái hay năng lượng âm. Phong ấn thường được thực hiện bằng cách sử dụng các ký hiệu, văn tự hoặc bùa chú đặc biệt.
Ngô Phán cực kỳ dứt khoát chạy tới, tránh xa khỏi Quỷ Vương đang tỏa ra khí đen.
Ngô Phán ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn, cúi đầu cực kỳ nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu sàn nhà: “Ừm, cái này, ừm, gần như vậy...”
Tô Linh khó hiểu nhìn hắn: “Cậu không sao chứ?”
Ngô Phán lén nhìn Thịnh Trạch qua khóe mắt, thấy đối phương không có ý định tính sổ với mình mới dám thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc xem xét các vết tích.
“Phong ấn đúng là bị phá rồi.” Câu đầu tiên của Ngô Phán khiến Tô Linh không khỏi nhíu mày.
“Hơn nữa, có vẻ như nó bị phá từ bên trong.” Ngô Phán nhíu mày, như đang tự nói với mình, “Chả trách, bên trong lại trống không.”
Tô Linh rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
“Nếu phong ấn bị phá, thứ bên trong sẽ đi đâu?” Mạnh Tiểu Mãn bình tĩnh quay đầu, ngón tay khẽ động một cái, vẽ một trận pháp bảo vệ trong không khí sau lưng Tô Linh.
“Không biết. So với chuyện đó, tôi tò mò việc thứ gì bị nhốt ở đây hơn.” Ngô Phán chọc chọc vào nắp quan tài.
“Quan tài trấn hồn ở đây, thứ đó chắc chắn không chạy xa được. Nhà ma này chỉ lớn như vậy, tìm quanh đây thôi.” Tô Linh đứng dậy, hết sức tự nhiên đáp.
Mạnh Tiểu Mãn nhìn Tô Linh không chút có ngạc nhiên nào, biểu cảm có phần phức tạp: “Sếp, không phải cậu cố ý đấy chứ?”
Tô Linh mở to mắt vô tội nói: “Cố ý gì cơ?”
Mạnh Tiểu Mãn nặng nề thở dài: “Tôi biết mà, không nên tham lam cơ hội chơi miễn phí.”
Tô Linh ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả bộ không nghe thấy gì.
Sau khi Tô Linh và mọi người rời khỏi ngôi mộ đá, từ góc mộ đột nhiên vang lên tiếng xích kéo lê trên đất.
Một bóng đen từ từ hiện ra từ bức tường chạm khắc, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ thành một thực thể.
"Người" đó nhìn theo hướng Tô Linh và mấy người vừa rời đi, cười quái dị vài tiếng “khè khè”.
Có lẽ do cười quá mạnh, cơ mặt của "người" đó dường như không chịu nổi, “xoẹt” một cái rũ xuống, mềm nhũn như đất sét chảy xuống theo cổ.
Bóng đen ngẩn ra, đưa tay lên mặt —— nhẹ nhàng kéo da mặt xuống. Sau đó hắn há to miệng, ném miếng da vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Ăn xong, "người" đó xoa xoa bụng, vui vẻ ợ một cái.
-----
Lời nhắn của tác giả:
【 Tiểu kịch trường 】
Một ngày nọ, Thịnh Trạch bị lộ thân phận.
Tô Linh: Không thể nào! Quỷ Vương rõ ràng vừa xấu vừa già, cực kỳ thâm hiểm lại còn nhỏ nhen, chân tay to đầu óc đơn giản, cực kỳ thích dùng bạo lực đàn áp, chắc chắn không thể là anh!
Thịnh Trạch: ....Cậu cũng nghe tin vỉa hè ở đâu vậy?
Tô Linh (nghiêm túc đếm ngón tay): Vừa già vừa xấu là Thạch Không Táng nói, thâm hiểm nhỏ nhen là Ngô Phán nói, chân tay to đầu óc đơn giản là Thường Bách nói, còn dùng bạo lực đàn áp là Tiểu Mãn nói...
Thịnh Trạch: Ha.
Vài phút sau, toàn bộ nhân viên trừ ông chủ và Thịnh Trạch: Chết.
Công ty phá sản, toàn văn kết thúc. :)