Chương 4: Thử hỏi xem có người phụ nữ nào sẽ chịu đựng cả đời làm tiểu tam chứ?
Cảm xúc ấm ức dồn nén khiến cô ta gào khóc lớn tiếng: “Nếu anh còn thích La Thanh, vì cái gì còn muốn tới trêu chọc tôi chứ?! Tôi đau lòng anh một đường đi đến được ngày hôm nay không dễ dàng gì mới nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng thử hỏi xem có người phụ nữ nào sẽ chịu đựng cả đời làm tiểu tam chứ?”
Thẩm Tố bó tay hết cách, chỉ đành phải giải thích nói: “Tôi không thích La Thanh!”
Cậu cũng mặc kệ nguyên chủ đối với La Thanh có tình cảm hay không, chỉ nghĩ muốn làm Trần Dĩnh bình tĩnh lại, cậu sợ trường hợp mất khống chế không còn cách nào khác thì lại rách việc, đến lúc đó nam chủ không trị chết chính mình, cậu cùng Trần Dĩnh bị La Thanh vắt ra bã mất.
Cậu cắn răng bởi vì nói lời trái với lương tâm: “Tôi vẫn còn thích em, chỉ là sợ làm chậm trễ em.”
“Anh đang muốn làm hòa với em ư?”
Đôi mắt Trần Dĩnh chớp chớp, nước mắt ngưng lại.
Cô gái lật mặt quá nhanh làm Thẩm Tố có chút hối hận, cậu ý thức được bản thân rất dễ dàng bị phụ nữ dùng nước mắt tạo áp lực chèn ép, nhưng cậu cũng sợ Trần Dĩnh thật sự nghĩ quẩn muốn cùng mình chết chung, cậu bất đắc dĩ gật đầu.
Trần Dĩnh lúc này mới nín khóc mỉm cười, lau đi hàng nước mắt, đi vào trong phòng ngủ tương thông với văn phòng sửa soạn lại bộ dáng lúc nãy khóc lóc.
Thẩm Tố vì tránh né La Thanh vội lấy cớ đi công tác, mấy ngày này sẽ ngủ ở công ty, trên bàn trang điểm trong phòng ngủ đều là đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da và trang sức của thư ký, đồng thời cũng trốn tránh việc thân mật với Trần Dĩnh, buổi tối ngủ đều khóa kỹ cửa, sợ Trần Dĩnh chui vào chăn.
Không nghĩ tới mấy ngày đi trốn rồi, Trần Dĩnh lại chủ động tấn công, Thẩm Tố không có kinh nghiệm tình trường căn bản là không ngăn cản được nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Cậu bất lực thở dài một hơi, gặp Trần Dĩnh đúng thật là muốn tránh nạn đào hoa còn không kịp.
Lại nói dù Thẩm Tố có muốn tìm người mình thích đi chăng nữa, cũng sẽ không thích loại nữ nhân như Trần Dĩnh này.
Lúc này cửa phòng mở, Thẩm Tố gọi người tiến vào.
Một nhân viên tò mò, ánh mắt đầy vẻ hóng hớt, len lén nhìn ngó, thăm dò khắp nơi: “Thẩm tổng, bà chủ La vừa mới tới đây xong, mang theo đồ ăn, ngài có còn ăn nữa không?”
Thẩm Tố cả kinh: “Cô ấy tới đây từ khi nào?! Sao tôi lại không biết?!”
Vừa nãy khi ở cùng Trần Dĩnh, cậu chỉ toàn nói những chuyện trời ơi đất hỡi, chẳng dám để ai biết.
Nhân viên đặt một hộp đồ ăn lớn lên bàn làm việc, cẩn thận nói: “Chị La không cho chúng tôi quấy rầy anh, cô ấy đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, sau đó liền đặt hộp đồ ăn ở trên mặt đất rời đi rồi.”
Xong đời, trước mắt Thẩm Tố tối sầm lại.
Trần Dĩnh trang điểm sửa soạn lại một chút, miệng nhấp nhấp son môi mới vừa tô lên đi ra từ trong phòng ngủ, sau khi làm lơ nhân viên rời đi ánh mắt có chút ái muội khác thường, cô ả vui sướиɠ mở hộp đồ ăn ra: “La Thanh lại làm đồ ăn ngon gì đây?!”
Cô cao hứng nói: “Là gà luộc cùng canh thịt heo! Còn có rau xanh với cháo gạo kê nữa!”
La Thanh làm cơm ăn rất ngon, hơn nữa cô cũng rất thích nấu cơm cho Thẩm Tố, cô lo lắng cho dạ dày của Thẩm Tố, nên sẽ luôn làm một ít đồ ăn thanh đạm, có đôi khi Thẩm Tố không trở về nhà mà ở lại trong công ty, cô sẽ tự mình tới đưa cơm cho Thẩm Tố.
Nhìn đồ ăn ngon miệng, Thẩm Tố khó có thể nuốt xuống, vẻ mặt sống không bằng chết: “Tôi ăn không vô……”
Vừa rồi những lời kia đều để La Thanh nghe thấy được, không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa đây.
Trần Dĩnh cũng mặc kệ sắc mặt Thẩm Tố khó coi, thuần thục ngồi vào trong lòng ngực Thẩm Tố, cười hì hì hưởng thụ thành quả lao động của La Thanh.
Môi Thẩm Tố giật giật, bất đắc dĩ thật lòng nói: “Cô cứ như vậy thật sự là chết chưa hết tội.”
Bởi vì đây là văn cung đấu, trong sách phàm là nữ nhân có chút tư sắc đều muốn ngủ với nam chủ Cố Vũ, chỉ có Trần Dĩnh là làm pháo hôi, bị cha La Thanh mang cho các anh em chơi tới chết.
Trần Dĩnh không nghe rõ: “Cái gì?”