Mới cắn một miếng lớn đầu tiên thì chén bị đẩy sang một bên, Thẩm Tố không còn sức nằm ở trên bàn làm việc, một bên dùng cánh tay áp lên trán, một bên lại dùng cái tay khác xoa xoa bụng dưới làm dạ dày hơi nhói.
Nguyên chủ vì nhiều năm xã giao cộng với việc ăn thức ăn không lành mạnh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không rõ ràng đã một bước thành công phá hỏng dạ dày, điều này làm cho Thẩm Tố - một người không cay không vui cũng không ăn kiêng liền đến món sư tử xào cay phỏng môi cũng đều ăn không vô.
Thư ký lấy ra một lọ thuốc, đổ ra vài viên thuốc màu trắng chuẩn bị đưa tới cho Thẩm Tố, Thẩm Tố nhíu mày lại lắc đầu: “Uống thuốc giảm đau thì có ích gì chứ? Chỉ trị ngọn không trị gốc.”
Nguyên chủ cũng bị vấn đề dạ dày này hành cho thừa sống thiếu chết, luôn đi tìm kiếm bác sĩ lớn để điều trị, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng, bởi vì nguyên chủ không thể đi xã giao mà không uống rượu được.
Sức khỏe đã suy giảm thành như vậy rồi, chính bản thân mình uống rượu uống đến chết, Thẩm Tố cắn chặt hàm răng thành một đường: “Về sau buổi xã giao nào có thể hủy cô đều hủy hết đi, lại tìm một người biết uống rượu trả lương cao chắn rượu giúp tôi.”
Cho dù là ở trong sách, cái kiểu văn hoá trên bàn tiệc này y vẫn luôn sử dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đặc biệt là suy nghĩ bên trong của đàn ông, có rất nhiều chuyện tưởng chừng rất tày đình nhưng ở mấy bữa tiệc ăn chơi linh đình lại là việc xảy ra rất thường xuyên, không thể coi uống rượu là đặc thù dị loại.
Thẩm Tố không năng lực này đem chính mình uống tới chết, dựa theo tình tiết cốt truyện về sau nam chủ Cố Vũ sẽ hại mình nhà tan cửa nát, trong sách nam chủ chết vào năm 08, xuyên trở về tuyến thời gian năm 98, đứng đầu cải cách chính thức mở ra xuân phong nghịch thiên xoay chuyển đại giang Nam Bắc, Cố Vũ sống trong thời đại này vươn lên như diều gặp gió, trở thành người siêu giàu.
Thẩm Tố đối với tiền không có hứng thú, chỉ muốn dành dụm một ít để nửa đời sau không phải đói chết là được, y càng sẽ không khí thế bừng bừng cùng nam chủ phân tranh cao thấp, dẫn tới cảnh ngươi chết ta sống.
Hắn chỉ muốn chờ cốt truyện chậm rãi phát triển, sau đó tìm cơ hội thích hợp im hơi lặng tiếng không một tiếng động mà cầm tiền cao chạy xa bay, tốt nhất là trốn đến một quốc gia xa lạ mai danh ẩn tích sống đến cuối đời.
Ngôn ngữ tốt nhất ở chính phủ quốc gia này là tiếng Anh, Thẩm Tố thầm nhủ trong lòng, vốn tiếng Anh của mình rất tốt, thông thạo tám phần, hằng ngày dùng tiếng Anh vốn liếng tha hồ mà dư dả.
Cũng may nguyên chủ không cha không mẹ, cũng không có con cái.
Trong lòng Thẩm Tố rối rắm một giây, không nói rõ trong lòng là mất mát hay là cao hứng, trong sách nói nguyên chủ không có khả năng sinh đẻ, kết hôn đã 5 năm mà đến một đứa con cũng không có.
Y không có tâm lý xem con cái là gánh nặng, nhưng lại lo lắng tương lai sẽ gặp được một cô gái khiến mình yêu thích, phương diện tìиɧ ɖu͙© không có khả năng thì phải làm sao đây.
Trong lòng Thẩm Tố lại dấy lên nỗi lo âu, y độc thân nhiều năm tính cách bảo thủ lại hướng nội, tuy rằng ngại nói chuyện với con gái, thế nhưng nội tâm vẫn luôn chờ mong một tình yêu màu hồng.
Thư ký tinh tế nhìn trộm thấy vẻ mặt Thẩm Tố biến đổi thất thường, dè dặt hỏi: “Ông chủ đang nghĩ gì vậy ạ?”
Cô vừa nói vừa tới gần Thẩm Tố, quen thuộc mà duỗi tay muốn sửa sang lại chiếc cà vạt hơi lộn xộn của Thẩm Tố lại một chút.
Thẩm Tố đầu óc nhanh nhạy hơn bàn tay trắng kia, y vừa thấy có người tới gần thì không chút nghĩ ngợi duỗi tay mà “Bốp” một cái xóa sạch dấu vết móng heo của thư ký, ở trong ánh mắt cô thư ký ẩn chứa đầy sự tủi thân, làm bộ trấn định ho khan một tiếng.