Xuyên Thành Vai Ác Xinh Đẹp Bị Nam Chính Trọng Sinh Đùa Giỡn

Chương 1.2: Đấu đá chốn hậu cung

Cuốn tiểu thuyết này về cơ bản vẫn đi theo mô típ đấu đá chốn hậu cung. Nam chính không chỉ cướp vợ của Thẩm Tố mà còn giống như một "con ngựa giống" – gặp ai cũng yêu, từ cô thanh mai trúc mã ngây thơ cho đến hoa khôi thanh thuần, cứ gặp người là lập tức xiêu lòng, rồi nhanh chóng thu phục tất cả về tay mình.

Cuối cùng, Thẩm Tố cũng kiên nhẫn đọc hết cuốn tiểu thuyết đầy những tình tiết phi lý và nhàm chán ấy. Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên đi ngủ ngay lập tức. Nhưng khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình đã trở thành Thẩm Tố trong tiểu thuyết.

Những ngày đầu tiên, anh hoảng loạn đến phát điên. Gặp ai, anh cũng nói rằng mình phải về nhà, rằng mọi thứ ở đây đều là giả dối. Anh la hét, quậy phá đến mức cả nhà trở nên rối loạn.

Vợ của Thẩm Tố, nhìn anh cứ như vậy chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe, như muốn khóc cạn nước mắt.

Trong cơn hoảng loạn, Thẩm Tố trốn khỏi nhà và ngồi trên sân thượng cao hàng chục mét, lẩm bẩm tự hỏi về cuộc đời mình. Anh do dự, phân vân không biết có nên nhảy xuống hay không, nghĩ rằng biết đâu chết đi thì sẽ trở về cuộc sống thật.

Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, lạnh buốt thấu xương. Anh ngồi đó cả nửa ngày, nhưng cuối cùng lại không có đủ dũng cảm để nhảy. Cha vợ của Thẩm Tố sau đó đã kéo theo đám đàn em xăm trổ vạm vỡ đến, bọn họ vung tay lôi anh xuống rồi cho anh một trận đòn nhừ tử, đến nỗi phải nhập viện.

Sau khi xuất viện, bọn đàn em của cha vợ lại đến, lần này thậm chí còn chĩa súng vào miệng anh, ép hỏi liệu anh còn định gây náo loạn nữa hay không.

Từ đó, Thẩm Tố không còn dám làm loạn nữa. Anh sợ chết, và không dám đánh cược liệu cái chết có đưa anh trở về hiện thực hay không. Nhỡ đâu chết thật, thì phải sao đây?

Vì thế, anh đành cố gắng làm quen với cuộc sống của Thẩm Tố trong tiểu thuyết, sống một cách "bình thường".

Mỗi ngày, Thẩm Tố phải xử lý vô số công việc, liên tục họp hành, xã giao, uống rượu đến mức thủng cả dạ dày, mất ngủ đến rụng tóc. Cuộc sống của anh trở thành chuỗi ngày đầy áp lực, mệt mỏi. Muốn buông bỏ, nhưng lại không dám.

Bởi vì nguyên chủ chính là cái kiểu người chấp niệm với tiền tài, cuồng công việc.

Từ nhỏ, cha mẹ mất sớm, anh phải tự mình vươn lên từ nghèo khó, lúc nào cũng lo âu về cách kiếm tiền. Nếu một ngày kiếm ít hơn ngày hôm trước, Thẩm Tố sẽ vô cùng đau khổ.

Cho nên, loại người đối với tiền tài có chấp niệm sâu nặng như vậy cũng là một trong những nguyên nhân khiến chủ nhân của cơ thể này khuyết đi một phần nhân cách, không có cảm giác khi người khác thống khổ, cũng không có sự đồng cảm nào.

Khác với Thẩm Tố, cha mẹ thật của anh vẫn còn sống, sống trong một gia đình giàu có nên rất ít khi có chuyện làm anh phải bận tâm, tốt nghiệp xong cũng thuận lợi đi vào quy chế, thăng chức mà không cần phải nhọc công khổ luyện, công việc hàng ngày chỉ cần một ly trà xanh và một quyển báo chí liền có thể an nhàn trôi qua.

Cuộc sống cả đời như vậy xem ra cũng không tệ, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.

Một ngày trôi qua, mới đó đã khiến anh khẩn trương đến điên rồi, nhưng anh không nghĩ tới mình sẽ trở thành cái kẻ xui xẻo kẻ xui xẻo bị nam chính trả thù đến nhà tan cửa nát kia.

Không còn cách nào quay trở lại, đành phải cẩn thận lên kế hoạch từ từ, trước khi nam chủ bị anh cưỡng chế giam cầm trong phòng kín.