Thê Môn

Chương 2: Ngươi Mơ À

Trước khi hôn mê, ta còn thầm nghĩ bản thân có thể bị cái màn thầu này của hắn làm cho chết đi cũng không chừng.

Sau đó, ta lại gặp được một vị đại phu với hàm râu dê, cầm theo hộp thuốc với vẻ mặt không chút cảm xúc bước vào.

Ta nói ta không thể nhớ ra những chuyện trước kia, ông ta vô cùng nghiêm túc, bắt mạch thật lâu.

Cuối cùng, ông ta lạnh lùng mà cười: “Đầu óc hỏng rồi cũng không thể nào kém hơn trước được!”

Rốt cuộc thân thể này đã làm ra chuyện ngu ngốc gì vậy?

Nhưng ông ta lại chỉ chỉ về người thiếu niên đang đứng bên cạnh ta: “Phu quân của ngươi!”

Ta chớp chớp mắt, chờ ông ta tiếp tục giải thích, nhưng ông ta tích chữ như vàng, thu thập hòm thuốc sau đó nhanh chóng rời đi, từ đầu đến cuối chưa nói với ta quá ba câu.

Thật sự dứt khoát đi rồi?!



Sau đó nữa, lại có một vị đại thẩm trong thôn lại đây chăm sóc cho ta, bà ấy một bên dùng ánh mắt hình viên đạn trừng ta, một bên dùng những lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mỉa mai, khinh bỉ ta.

Bà ấy vừa đút cháo cho ta, lại vừa hùng hùng hổ hổ.

“Ngươi đúng là thiên kim tiểu thư nha, có chuyện không vừa ý mình thì liền đi nhảy sông, ta nói ngươi biết, nếu như ngươi thật sự chết đi rồi, cho dù đầu thai lại cũng chẳng thể nào có mạng phú quý như người ta đâu!”

“Muội muội của ngươi cùng với tú tài Tần là tình đầu ý hợp, ngươi không nên tự mình đa tình, nhân lúc còn sớm nên hết hy vọng hảo huyền đi, an phận mà cùng A Thọ sinh sống!”

“A Thọ có điểm nào không tốt? Còn không phải chỉ là đầu óc hơi chậm chạp so với người thường một chút thôi sao? Tính tình thật thà, vẻ ngoài khôi ngô,...Ngươi xem có điểm nào không xứng với ngươi?”

Ta ngoan ngoãn, thành thật ăn từng ngụm cháo, theo lời cũng nhìn về phía trước, A Thọ đang ngồi ở một chiếc ghế xép nhỏ ở cạnh cửa, cảm giác tồn tại rất thấp, đa số thời gian hắn đều ngây ngốc nhìn ra phía bên ngoài, đôi khi ngẫu nhiên nhìn về phía ta, trong ánh mắt lại toàn là sợ hãi, không dám tới gần.

Ta đã biết điểm không đúng rốt cuộc là gì.

Đôi mắt của hắn quá mức ngây thơ, giống như một đứa trẻ, chỉ cần nhìn qua đã có thể đọc hết được mọi suy nghĩ trong đó, chứ không phải đôi mắt của một người trưởng thành.

Đại thẩm nhận ra được ánh mắt của ta, bất giác thở dài: “A Thọ, đừng đợi nữa, ông nội của ngươi phải đi đến một nơi rất xa, trong chốc lát không thể trở về!”

Ta cảm nhận được sự bi thương trên vẻ mặt của người phụ nữ trung niên, bỗng nhiên ý thức được chữ “Đi” này mang theo một hàm nghĩa khác.

Ta nhìn đến lễ tang được bày trí trong phòng, tự lẩm bẩm: “Thì ra không phải tổ chức tang lễ cho mình,...”

Vị đại thẩm kia lập tức thay đổi cảm xúc, lại trừng mắt với ta: “Ngươi nằm mơ à?”

Òh!!

-----Hết Chương----

Hello, lại là mình đây! Dạo này mệt mỏi quá nên tìm truyện yên bình một chút, vô tình va phải hố này, truyện bình dị thôi, nhưng cute lắm. Mình muốn share một chút vitamin đáng yêu này với mọi người. Chúc các bạn đọc truyện vui nhé!