Đêm Hè Ướt Đẫm

Chương 1: Go die

"Hộc... hộc..."

Hi Đường chạy rất vội, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, tính mạng con người quan trọng, làm sao cô có thể không gấp được.

Cô cố gắng vươn tay ra phía trước, khua tay thật mạnh, ước gì cơ thể con người có thể tự do điều khiển việc co duỗi tứ chi. Cô sẽ ngay lập tức sử dụng phép thuật kéo dài tay để ôm lấy chàng trai định nhảy xuống biển tự tử, ngăn anh ta khỏi hành động dại dột.

Phép thuật đó, tất nhiên là không có.

Thậm chí trong tầm nhìn ngày càng mờ đi, cô thấy đối phương như đã sử dụng phép thuật phân thân trước cả mình. Bóng lưng của cậu ấy như chia làm hai, cô nheo mắt lại, và hai hình ảnh chồng lên nhau.

Chết tiệt.

Điều đáng sợ hơn là rõ ràng cô cảm thấy khoảng cách không xa lắm, nhưng dù cô có chạy thế nào cũng không thể đến gần được chàng trai kia. Cực kỳ sốt ruột, cô chỉ có thể dùng cổ họng khàn đυ.c vì bị rượu cồn đốt cháy mà hét lên: "Đừng nhảy xuống biển, chết tử tế khụ khụ không bằng sống dở, khụ khụ!"

Ở bên hồ bơi khổng lồ kéo dài đến vô tận, Hutton đang nói chuyện điện thoại. Bóng lưng quyến rũ của anh đến từ đôi vai rộng và tấm lưng thẳng tắp, chiếc áo tập luyện mỏng nhẹ bị gió đêm thổi làm dán chặt vào cơ thể, để lộ những đường nét cơ bụng rõ ràng.

Chiếc quần jeans màu xanh đậm ôm lấy đôi chân dài rắn chắc, anh rất cao, gần 1m90. Thông thường, những cô gái nhìn thấy anh đều chỉ có thể tưởng tượng cảnh anh cởi trần, ngâm mình trong nước dưới ánh mặt trời chói chang.

Nếu anh là một con thú săn mồi đang tìm kiếm con mồi, vậy hãy kéo cô xuống nước thật mạnh mẽ đi.

Tuy nhiên, đêm nay tĩnh mịch, Hi Đường say đến mất hết lý trí, làm sao có thể nghĩ đến việc cơ thể đầy đủ của anh đại diện cho việc anh không bao giờ lơ là việc rèn luyện, hoàn toàn không cần cô cứu vớt.

Cô chỉ thấy chàng trai đứng trước biển rộng vô tận, anh muốn làm điều dại dột.

Vì vậy, cô lao tới, chạy điên cuồng, dù tốc độ chỉ nhỉnh hơn một chút so với đi bộ.

Cùng lúc đó, Hutton cau mày khó chịu, đưa tay vuốt mái tóc nâu sẫm của mình, giống như một cơn gió mạnh thổi qua cánh đồng lúa mạch, phần đuôi tóc hơi xoăn rối bời khiến khuôn mặt lạnh lùng, điển trai của anh thêm một phần gợi cảm hoang dại.

Buổi tập luyện của đội bóng hôm nay, đồng đội của anh là Dickins, cũng là tiền vệ, một lần nữa cố tình muốn khơi dậy sự tức giận của anh khiến anh phạm sai lầm trước mặt huấn luyện viên Johnson. Anh không để tâm, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không có chút tức giận.

"Simon, trước đây cậu chưa nói với tôi Dickins lại ngu ngốc đến vậy."

Dù không thể thấy biểu cảm của anh, nhưng Simon ở đầu dây bên kia vẫn có thể an ủi anh một cách nghiêm túc: "Nếu tôi nói rồi, liệu cậu có còn muốn đến đây không? Dù sao thì tốt nhất là cậu nên kiềm chế, Hutton."

Cánh tay trái rắn chắc của anh khẽ giơ lên, im lặng trong vài giây rồi lại thả xuống, đút trở lại túi quần, Hutton khẽ thở ra một hơi: "Không hiểu sao các cậu có thể chịu đựng được hắn ta—"

Đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng cười cắt ngang lời anh: "Chờ đã, anh bạn, cậu trả lời tôi trước, cậu nghe thấy âm thanh gì không?"

Hutton liếc mắt nhìn mặt nước xanh tĩnh lặng, có chút lơ đãng: "Âm thanh gì?"

"Có cô gái nào đó đang hét lớn bên cạnh cậu, cậu không nghe thấy sao?"

Hutton xoay người lại, chỉ thấy một bóng dáng đang lảo đảo chạy tới. Bên hồ bơi ngoài anh ra không còn ai khác, dù tuyến đường của cô ấy có chút lạ, không đi thẳng mà lại chạy theo đường ngoằn ngoèo, nhưng mục tiêu rõ ràng là anh.

Anh nhanh chóng nói với Simon rằng lát nữa sẽ gọi lại, sau đó bỏ điện thoại khỏi tai, anh cố lắng nghe xem cô gái Châu Á với khuôn mặt đỏ bừng và miệng há to kia đang hét gì với anh.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Hi Đường mới mơ hồ nhìn rõ cậu thanh niên có mái tóc nâu sẫm, sống mũi cao và ngũ quan sắc nét, là một anh chàng ngoại quốc cực kỳ điển trai.

Ngoại quốc... ngoại quốc? Hệ thống ngôn ngữ của Hi Đường lập tức rối loạn, trong lúc hỗn loạn, cô hét lớn một câu:

"Đừng đai!"

Hutton nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cố gắng đoán xem cô đang nói gì qua giọng nói ngọng ngịu, có lẽ là "don’t die"?

Chẳng lẽ cô thực sự nghĩ rằng anh đứng cạnh hồ bơi là muốn tự tử sao? Anh cao tới 1m89, dù không biết bơi cũng chẳng thể chết được.

Anh cúi đầu mỉm cười, cảm thấy suy nghĩ này thật nực cười. Nhưng cùng lúc đó, Hi Đường với trái tim lo lắng đã lao tới ôm chầm lấy anh, hơi thở nồng nặc mùi rượu lập tức giải thích lý do tại sao cô lại hiểu nhầm như vậy.

Bầu trời đêm thật tối, còn anh đang rối bời, mọi thứ đã khiến anh không để ý tới khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt đầy lo lắng của cô.

Khi cô ôm lấy anh, anh hiểu ra mọi chuyện, nhưng đã quá muộn.

"Bùm" một tiếng, cô gái không thể dừng bước giống như một viên bi lao tới mạnh mẽ, cơ thể cô va thẳng vào anh, khiến những bọt nước tung lên giữa mặt hồ yên tĩnh, anh bị cô ôm lấy và cùng nhảy vào hồ bơi.

Go die!