Vào một ngày cuối thu ở Thượng Hải, khi Sầm Dao vô tình chiếu nhầm bức ảnh mặc vest không áo sơ mi của Tạ Dịch Tu lên màn hình trong buổi hội thảo giảng dạy toàn trường, cây tiêu huyền ngoài cửa sổ phòng họp đang lặng lẽ rụng lá, một cảnh tượng vô cùng quen thuộc ở thành phố này.
Mười lăm phút trước.
"Sầm Dao, đi thôi, đến giờ họp rồi."
Một bàn tay gõ nhẹ vào góc bàn của cô. Đó là thầy Trương, tổ trưởng ngồi đối diện cô.
Sầm Dao đáp một tiếng, rút phích cắm máy tính và ôm theo máy cùng thầy Trương đi họp.
"Em không cần lo lắng khi đại diện nhóm chúng ta báo cáo đâu. Dù mới vào trường được hai năm, nhưng sau khi em đạt giải nhất tiết dạy mẫu cấp thành phố lần trước, lãnh đạo đều có ấn tượng tốt với em rồi." Thầy Trương kiên nhẫn động viên.
Sầm Dao gật đầu, giọng trong trẻo nói: "Thầy yên tâm, em sẽ không làm mọi người mất mặt đâu."
Ánh nắng len lỏi qua cửa kính hành lang, rọi lên bên má cô lộ rõ những sợi lông tơ nhỏ trên làn da trắng ngần. Nhìn đôi mắt đen láy của cô, thầy Trương bỗng nhớ đến cô con gái nhỏ vừa vào mẫu giáo của mình. Thầy mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Cố lên nhé."
Đây là lần đầu tiên Sầm Dao tham dự hội thảo giảng dạy của toàn trường và cũng là lần đầu tiên cô phát biểu. Mặc dù đã trấn an thầy Trương, nhưng khi bước vào phòng họp cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.
Phó hiệu trưởng mở đầu buổi họp một cách ngắn gọn, sau đó Sầm Dao bước lên bục phát biểu.
Cô không thạo sử dụng máy chiếu tích hợp của phòng họp, loay hoay điều chỉnh một lúc lâu mới chiếu được màn hình máy tính của mình lên. Vì mỗi lần dùng xong trang web, cô không bao giờ nhớ tắt, nên lúc này trên máy tính có vô số cửa sổ chồng chất lên nhau. Khi chuyển đổi giữa các tab, ngón tay cô đổ mồ hôi vì căng thẳng. Lỡ tay, cô không mở được file PPT mà thay vào đó lại bấm nhầm vào giao diện Weibo.
Ngay lập tức, một bức ảnh cận cảnh của một người đàn ông chiếm trọn màn hình.
Tiếng trò chuyện trong phòng họp im bặt, toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng.
Người đàn ông trong ảnh mặc một bộ vest đen không bóng, tựa lưng vào một chiếc siêu xe Lamborghini Countach cổ điển, phía sau là Quảng trường Trinity ở London trong ánh đêm. Bộ vest không có áo sơ mi bên trong, phần cổ áo xẻ sâu đến ngực, lộ ra cơ thể săn chắc mờ ảo dưới ánh sáng, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, toát lên vẻ lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ.
Sầm Dao luống cuống bấm vào dấu "X" ở góc phải để tắt ảnh, nhưng khi hình ảnh thu nhỏ lại, màn hình hiện ra khung chat riêng tư trên Weibo.
Trên khung chat hiển thị tên "Mask- Tạ Dịch Tu".
Trong khung tin nhắn, có hàng loạt những tin nhắn cô đã gửi đi một cách đơn phương và ở dưới cùng là hai tin nhắn mới nhất vừa gửi vào buổi trưa.
Tin đầu tiên là bức ảnh vừa chiếu lên và tin thứ hai là:
"Đào được bức hình cũ của anh trên tạp chí, sao lại mặc kín như vậy, có chuyện gì lo nghĩ à?"
Không rõ ai là người đầu tiên phá lên cười, nhưng tiếng cười nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.
Mặt Sầm Dao đỏ bừng vì xấu hổ, cô chỉ muốn quay lại buổi trưa để chặt đứt đôi tay đã lướt Weibo bừa bãi của mình.
Cô vội vàng tắt Weibo, mở lại file PPT và bắt đầu trình chiếu. Khi cầm micro tự giới thiệu, cô không kìm được, lắp bắp: "Chào... chào mọi người, tôi là Sầm Dao, thuộc tổ mỹ thuật khối một hiện đang phụ trách lớp 3 và lớp 7..."
Dù có chút sự cố nhỏ, nhưng nhờ chuẩn bị kỹ lưỡng, Sầm Dao vẫn hoàn thành bài báo cáo suôn sẻ.
Kết thúc, cô đặt micro xuống, chờ đợi nhận xét từ phó hiệu trưởng.
Phó hiệu trưởng tỏ ra rất hài lòng với bài phát biểu của cô. Sau khi khen ngợi vài câu, ông mỉm cười nói: "Sầm Dao à, không ngờ em cũng thích thần tượng đấy."
Nhắc lại chuyện cũ, Sầm Dao cảm thấy xấu hổ vô cùng, mặt nóng bừng lên lần nữa.
"Anh ấy không phải là ngôi sao," cô lí nhí.
Phó hiệu trưởng không nghe rõ, tiếp tục nói: "Chàng trai đó trông không tệ đâu, tôi thấy cậu ta có vẻ quen."
Nghe ông khen ngợi Tạ Dịch Tu, Sầm Dao quên luôn cảm giác xấu hổ, ánh mắt cô ánh lên niềm vui rạng rỡ: "Thầy chắc là đã thấy trên tin tức, anh ấy là tay đua F1 đầu tiên của Trung Quốc giành chức vô địch thế giới, rất xuất sắc."
Một giáo viên khác xen vào: "Tôi biết rồi, là Tạ Dịch Tu của đội Mask phải không? Lúc anh ấy vô địch, tin tức phủ kín khắp nơi, ai cũng nói anh ấy đã mang lại vinh quang cho đất nước... Nhưng mấy năm gần đây hình như không thấy anh ấy thi đấu nữa, anh ấy giải nghệ rồi à?"
Sầm Dao vội đáp: "Không ạ, studio của anh ấy nói anh đi nước ngoài nghỉ ngơi, có thể đang trong thời gian phục hồi."
Ngừng một lát, cô nói thêm: "Em nghĩ anh ấy sẽ không dừng lại ở đó."
Giọng cô nhẹ nhàng, không rõ là nói cho người khác nghe hay là nói với chính mình.
Còn nhiều nhóm giáo viên khác đang chờ đợi để báo cáo, phó hiệu trưởng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Sầm Dao, em cũng phải cố gắng nhé, phấn đấu theo kịp thần tượng của mình."
Sầm Dao ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, điều đó sao có thể. Dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể nào đuổi kịp Tạ Dịch Tu được.
Anh luôn là ngôi sao sáng rực rỡ nhất giữa vũ trụ, trong khi cô chỉ là một người bình thường giữa hàng ngàn người ngắm sao.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Sầm Dao quay lại văn phòng, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tan làm. Nghĩ đến sự cố trong buổi họp, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng, mím môi rồi cầm điện thoại lên nhanh nhẹn mở Weibo và vào khung chat riêng của Tạ Dịch Tu, gửi cho anh một tin nhắn mới:
"Sầm Dao: Ngày 3 tháng 11, lần sau trước khi họp chỉ để lại những cửa sổ cần dùng trên máy tính thôi!"
Nhiều fan thường sử dụng khung chat riêng của thần tượng làm sổ ghi chú và Sầm Dao cũng không ngoại lệ. Ngoài việc ghi chép, đôi khi cô cũng như buổi trưa nay, nói chuyện với Tạ Dịch Tu.
Tài khoản Weibo của anh có hàng triệu người theo dõi, mỗi ngày đều có vô số tin nhắn đổ về và anh luôn giữ hình tượng lạnh lùng, chưa bao giờ phản hồi. Vì vậy, cô chẳng bao giờ lo lắng rằng anh sẽ thấy những tin nhắn của mình.