Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 12: Bước chân đồng đều

Quý Tinh Nhiên đã trải qua hai ngày ăn uống không đầy đủ, sáng nay cũng chưa ăn gì vì phải kiểm tra. Mặc dù cậu cố gắng không để bụng kêu, nhưng khi Lộ Quy Chu nhắc đến, bụng cậu vẫn không nghe lời, phát ra tiếng "ọt ọt" như một bản giao hưởng của sự đói khát.

Quý Tinh Nhiên xấu hổ đến mức gương mặt nhuốm một tầng mây hồng, môi hé mở nhưng không thốt nổi lời nào, chẳng biết trong lúc này nên nói gì cho phải.

Đây là lần đầu tiên Lộ Quy Chu thấy Quý Tinh Nhiên biểu lộ một cảm xúc như vậy, trông cậu như được thổi thêm chút sinh khí thiếu niên mà anh chưa từng thấy. Anh mỉm cười nhẹ nhàng: "Đi thôi."

Quý Tinh Nhiên tự thấy mình có phần lúng túng, cúi đầu hơi thấp, dáng vẻ như một chú cún con vừa phạm lỗi, lặng lẽ theo bước Lộ Quy Chu.

Cả quãng đường, cậu vẫn giữ trạng thái ấy, cho đến khi ngồi lên xe của Lộ Quy Chu, tiếng động cơ vang lên và lời nhắc nhẹ nhàng của anh: "Thắt dây an toàn vào," mới kéo Quý Tinh Nhiên trở về thực tại.

Cậu nhanh chóng kéo dây an toàn và thắt lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, ngoan ngoãn như một đứa trẻ: "Chúng ta về nhà phải không ạ?"

Lộ Quy Chu nghe đến chữ "nhà" không khỏi khẽ sững lại, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng cậu bé mất trí nhớ này chẳng thể hiểu được ý nghĩa phức tạp của từ ấy. Anh mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Đi ăn trưa trước đã."

Quý Tinh Nhiên hơi mở to đôi mắt ngạc nhiên: “Ăn ở bên ngoài? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

Lộ Quy Chu vừa chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, vừa gật đầu nhẹ: "Cậu muốn mời thêm ai nữa à?"

Quý Tinh Nhiên còn chưa rõ bản thân mình là ai, huống chi là có thêm bạn bè để mời. Nghe vậy, cậu có chút hụt hẫng.

"Cậu có thể nghĩ thử xem lát nữa muốn ăn gì không?" Lộ Quy Chu tuy nói vậy, nhưng anh chẳng mong đợi gì nhiều từ câu trả lời của Quý Tinh Nhiên.

Thực tế là anh đã có sẵn một kế hoạch trong đầu: họ sẽ đến Phúc Quảng Lâu, một nhà hàng nổi tiếng với ẩm thực Quảng Đông tại thành phố Vân.

Phúc Quảng Lâu không quá gần, cũng chẳng quá xa so với bệnh viện.

Có lẽ do Lộ Quy Chu lái xe quá êm, hoặc do bầu không khí trong xe quá yên tĩnh, Quý Tinh Nhiên lơ mơ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi cậu mơ màng tỉnh giấc, thấy ngoài cửa sổ xe là hàng loạt ô tô đỗ gọn gàng, cậu mới nhận ra xe đã dừng trong bãi đỗ.

Quý Tinh Nhiên lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía ghế lái: "Xin lỗi, Lộ tiên sinh, em ngủ mất rồi."

Lộ Quy Chu vẫn đang tập trung trên bàn phím laptop, đôi mắt phản chiếu ánh sáng huỳnh quang từ màn hình, dường như không để tâm đến lời xin lỗi của Quý Tinh Nhiên. Anh chỉ khẽ mở miệng hỏi: "Ngủ đủ rồi chứ?"

Quý Tinh Nhiên không rõ tâm trạng của Lộ Quy Chu lúc này, cậu cẩn thận gật đầu, giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Sao ngài không gọi em dậy?"

Lộ Quy Chu khẽ khép máy tính lại, giọng điệu dường như không mấy bận tâm: "Tôi thấy có người ngủ quá say, sợ rằng nếu làm phiền giấc mơ đẹp thì sẽ bị trời phạt."

Không cần nói cũng biết "người nào đó" chính là ai.

"Người nào đó" liền vội vã giải thích: "Em đâu có nằm mơ."

Quý Tinh Nhiên không ngờ Lộ Quy Chu lại có khía cạnh hài hước như vậy, cậu có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rằng Lộ Quy Chu lúc này không còn nghiêm khắc và đáng sợ như trước.

Lộ Quy Chu không nói gì thêm, mở cửa xe và bước ra ngoài. Quý Tinh Nhiên cũng nhanh chóng tháo dây an toàn và theo sau anh.

Lộ Quy Chu cao hơn Quý Tinh Nhiên một cái đầu, chân cũng dài hơn, nhưng anh bước đi có phần chậm lại để nhịp bước của họ đồng điệu với nhau.

Quý Tinh Nhiên vừa đi theo vừa tò mò hỏi: "Chúng ta sẽ ăn gì đây?"

Phúc Quảng Lâu là một nhà hàng lâu đời, đã mở cửa hàng trăm năm mà chưa từng di chuyển, nằm trên một con phố sầm uất. Dù địa điểm có vẻ bình dân, nhưng giá cả và trang trí của nhà hàng thì lại rất xa hoa.

Khi đi ngang qua nhiều quán ăn khác, Lộ Quy Chu còn chưa kịp trả lời, đã thấy Quý Tinh Nhiên đột ngột dừng bước, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào một quán ăn ven đường. Đôi môi mỏng màu hồng khẽ mở, cậu thì thầm gì đó.

Lộ Quy Chu nhìn theo ánh mắt của Quý Tinh Nhiên, và nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm vào một quán nhỏ với biển hiệu màu đỏ viết năm chữ lớn "Trần Ký Lẩu Cay" bằng vàng, rất bắt mắt.

Ánh mắt rực rỡ và niềm ao ước không giấu nổi của Quý Tinh Nhiên gần như tràn ra ngoài.

Lộ Quy Chu nhận thấy điều đó nhưng anh chẳng có ý định ăn ở quán ven đường. Dù sao anh cũng là người coi trọng chất lượng cuộc sống.

Anh chỉ dò hỏi: "Cậu muốn ăn lẩu cay?"

Vì biết trước Quý Tinh Nhiên sẽ không nói "Muốn," mà sẽ bảo tùy vào quyết định của anh.