Ta Là Người Trong Lòng Của Yêu Ma

Chương 1: Lô đỉnh tuyệt thế

Trọng Tiêu Môn.

Chính điện của Chủ Phong – Điểm Kim Điện.

Đám đệ tử tới lui không kìm được mà ngoái đầu nhìn thiếu nữ dưới mái hiên kia.

Thiếu nữ mặc áo vải thô, mái tóc dài không búi, người ướt đẫm dính đầy máu, nàng cúi gằm đầu, không động đậy, trông vô cùng thê thảm.

Nàng được Ninh trưởng lão của ngoại môn đưa về, không trải qua bất kỳ thử thách nào mà được trực tiếp đưa tới trước Điểm Kim Điện của Chủ Phong.

“Chẳng lẽ là thiên tài hiếm thấy?”

“Không biết, trên người nàng không hề có dao động linh lực nào.”

Đám đệ tử không nén được tò mò, đang bàn tán xì xào thì bỗng nhiên trên không trung của Điểm Kim Điện lan tỏa ra một gợn sóng màu xanh, một luồng uy áp mạnh mẽ ập đến.

Chúng đệ tử lập tức quỳ xuống: “Chúc mừng môn chủ xuất quan.”

Ngay sau đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự ngạc nhiên tột độ trong ánh mắt đối phương..

Môn chủ đã đạt đến hầu kỳ Nguyên Anh, vốn là kẻ cuồng tu luyện, gần đây hắn bế quan đột phá nên việc tuyển chọn đệ tử mới trong môn đều do năm vị trưởng lão nội môn xử lý.

Thế nhưng tại sao lại đột nhiên xuất quan sớm như vậy?

Chẳng lẽ là vì… nàng?

Ánh mắt của đám đệ tử lập tức hướng về thiếu nữ kia.

Dưới uy áp mạnh mẽ ấy, thân hình thiếu nữ khẽ run rẩy, hình nhau nàng không dám ngẩng đầu, vẫn cúi gằm xuống không nhúc nhích.

Lúc này, một tà áo xanh xẹt qua tầm mắt của đám đệ tử.

Bọn họ đánh liều ngước mắt lên, thấy môn chủ mặc thanh y, chậm rãi bước tới trước mặt thiếu nữ, vươn tay nâng khuôn mặt nàng lên.

Thiếu nữ mi dài như hoạ, eo thon như liễu, không trang điểm, không đeo trang sức, nhưng dung mạo lại tựa ngọc quý trời sinh.

“Tốt… rất tốt.” Môn chủ Trọng Tiêu Môn khẽ thốt ra vài chữ ngắn gọn, hắn cố gắng kìm nén sự phấn khích như sắp trào ra từ cuống họng.

Tốt ở chỗ nào chứ? Đám đệ tử thầm nghĩ.

Phải chăng là vì nàng xinh đẹp diễm lệ?

Nhưng trong giới tu tiên trước giờ nào thiếu mỹ nhân.

Ánh mắt của thiếu nữ khẽ run run, lộ ra một dáng vẻ nhút nhát rồi né tránh bàn tay của môn chủ.

Môn chủ cũng không nổi giận, chỉ cười nói: “Có phải làm ngươi sợ rồi không?”

Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói lời nào.

Môn chủ càng lộ vẻ vui mừng.

“Chậc chậc, Chúc Đại Linh, nếu không phải bổn tọa sớm biết bản tính thật của ngươi, e là cũng sẽ bị vẻ đáng thương lúc này của ngươi lừa gạt.”

Không ai biết lúc này trong đầu thiếu nữ bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn.

Như cách y gọi nàng, thiếu nữ có tên là Chúc Đại Linh.

Nàng không đáp lời môn chủ, đối với giọng nói trong đầu kia cũng hờ hững chẳng thèm để tâm.

Giọng nói đó lại vang lên: “Sao không nói gì? Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Chúc Đại Linh mới đáp lại trong đầu: “Đang nghĩ khi nào có thể chặt tay lão già này nhắm với rượu, cứ sờ sờ mãi, đúng là đồ ngu ngốc.”

Dù đã quen với vẻ ngoài giả dối của thiếu nữ, giọng nói trong đầu vẫn không khỏi nghẹn lại khi nghe thấy câu này, nói: “Thô tục.”

Chúc Đại Linh vẫn trả lời trong đầu: “Không thô tục thì làm sao nối nghiệp ngươi được?”

Giọng nói im lặng một lúc, rồi nói: “Bổn tọa là người yêu thích phong nhã.”

Chúc Đại Linh nghe vậy, không buồn đáp nữa.

“Theo ta vào trong.” Môn chủ xoay người bước vào Điểm Kim Điện.

Trong điện đã có mấy vị trưởng lão chờ sẵn.

Khi thấy môn chủ dẫn Chúc Đại Linh bước vào, ánh mắt họ không hướng về môn chủ, mà đều dồn lên người Chúc Đại Linh.

Ánh mắt ấy pha lẫn sự ngạc nhiên, vui mừng, an ủi… vô cùng phức tạp.

Chúc Đại Linh biết rõ vì sao họ lại như vậy.

Bởi vì nàng là linh khí trời sinh hiếm có trên đời.

Linh khí trời sinh là gì? Nói một cách dễ nghe là khi linh khí vào cơ thể nàng, cứ quanh quẩn mãi mà không tản mất, khi thoát ra còn có thể tăng gấp mấy lần so với lúc đi vào.

Nói một cách khó nghe hơn — nàng chính là một lô đỉnh, lô đỉnh tuyệt thế duy nhất trên đời này.

Môn chủ Trọng Tiêu Môn cùng các vị trưởng lão đã bao năm qua vẫn không thể tiến thêm một bước, nay thấy được bảo vật thế này, làm sao không mừng rỡ cho được?

Môn chủ phi người lên ngồi vào vị trí chủ toạ, hỏi: “Có phải là Ninh trưởng lão của ngoại môn đã đưa nàng về?”

Ninh trưởng lão lập tức bước ra hành lễ: “Chính là Ninh mỗ.”

Môn chủ vỗ tay cười lớn: “Tốt! Người đã vì Trọng Tiêu Môn tìm được một mầm mống thiên tài có căn cốt tuyệt hảo, đáng được trọng thưởng!”

Tiếng nói trong đầu Chúc Đại Linh lại vang lên, giọng cười quái dị: “Là phôi thai tà ma mới đúng!”

Môn chủ không nghe được cuộc đối thoại này, hắn vui mừng hỏi thêm Ninh trưởng lão Ninh đã tìm thấy Chúc Đại Linh ở đâu.

Ninh trưởng lão đáp: “Nàng là người nước Ấp, dung mạo kiều diễm nên bị quý tộc nước Ấp để mắt, định gϊếŧ phụ mẫu nàng rồi bắt nàng đi. Ta thấy chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp.”

“Phụ mẫu nàng…”

“Phụ mẫu nàng chỉ là nông dân.”

Trong lòng môn chủ lại càng cảm thán.

Thật may mắn, may mắn biết bao!

Nếu không may gặp phải, sống đời nông thôn rồi gả cho kẻ phàm phu tục tử, chẳng phải là phí phạm của trời hay sao?

“Đáng thương thay.” Môn chủ nhìn Chúc Đại Linh, ra vẻ thương xót thở dài, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Chúc Đại Linh rụt rè lắc đầu.

Môn chủ cất cao giọng: “Người phàm thọ chỉ mấy chục năm, còn tiên nhân thì trường sinh bất tử. Hôm nay bước vào Trọng Tiêu Môn là đã bước lên con đường tu tiên, ngày sau có thể làm mưa làm gió, thọ ngang tiên nhân.”

Đám đệ tử dưới môn đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghe lại vẫn không khỏi sôi sục nhiệt huyết.

Nhìn lại thiếu nữ rụt rè kia, đôi lông mi khẽ run, cuối cùng trong mắt cũng lóe lên chút ánh sáng đầy khao khát.

Môn chủ vô cùng hài lòng với phản ứng của nàng, mỉm cười thân thiết nói: “Từ hôm nay trở đi, con sẽ là đệ tử thân truyền của ta nhé?”

Các trưởng lão nghe vậy, không khỏi thở dài, trong lòng cảm thấy mất mát. Nhưng họ cũng biết, sao họ có thể tranh giành với môn chủ chứ? Chỉ cần nàng còn ở trong môn thì họ ắt sẽ có cơ hội.

Các đệ tử khác nghe vậy cũng trợn tròn mắt, không rõ là ghen tị hay ngưỡng mộ mà nhìn về phía Chúc Đại Linh.

Đệ tử thân truyền, tất nhiên sẽ dành cho nàng mọi thứ tốt nhất trong môn!

Nhưng Chúc Đại Linh lại rụt đầu, ra vẻ đáng thương nói: “Ta… ta hơi sợ.”

Mọi người sửng sốt, không ai ngờ nàng lại nói như vậy.

Môn chủ cũng ngỡ ngàng, nhưng vẫn phải cố nén sự ngạc nhiên mà hỏi: “Tại sao con lại sợ?”

Chúc Đại Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn rồi nói: “Trông môn chủ hơi… hơi giống tên ác ôn đã gϊếŧ phụ mẫu ta.”

Môn chủ: “…”