Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Ruộng

Chương 1.1

Thành phố Thượng Hải.

Khí trời oi bức không chịu nổi.

Trong căn phòng thuê một phòng ngủ, chiếc quạt điện cũ kỹ đang quay cót ca cót két.

Con gái Lâm Thiến Thiến ngủ ở trên chiếc giường trúc cũ kỹ, trên vầng trán trắng nõn mịn màng chảy ra một tầng mồ hôi hột, lông mi nhỏ như rẻ quạt khẽ rung động, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nanh hiện lên hai vệt đỏ ửng.

Lâm Phong cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt gió cho Thiến Thiến, hỏi: "Thiến Thiến, ngủ không được sao?"

"Ba ba, Thiến Thiến nóng."

Thiến Thiến thành thực mở mắt ra, cánh tay nhỏ bé nhéo nhéo cánh tay của Lâm Phong, ỏn a ỏn ẻn nói: "Thiến Thiến muốn ăn dâu tây, vừa nhắm mắt, đã nhìn thấy dâu tây có cánh bay tới bay lui trước mắt của Thiến Thiến, ba ba xem đi, Thiến Thiến chảy cả nước miếng rồi nè!"

Nói xong thở hổn hà hổn hển lúc lắc cái đầu nhỏ, cho Lâm Phong thấy nước bọt ở khóe miệng của mình.

Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái, quả nhiên có!

Anh lập tức bật cười, vươn tay sờ sờ đầu của Thiến Thiến.

"Được được được, tối nay ba ba về sẽ mua dâu tây cho con ăn, có được hay không?"

Lâm Phong khom người xuống, bế Thiến Thiến lên.

"Giờ chúng ta đi đến nhà của bà Hoàng chơi nha, buổi chiều đợi ba ba tan làm trở lại đón con, con phải ngoan, biết không?"

"Dạ! Thiến Thiến là bảo bảo ngoan nhất!"

Lâm Thiến Thiến trong ngực ỏn a ỏn ẻn đáp.

Bà Hoàng năm nay 60 rồi, là một bà cụ sống một mình, cũng là hàng xóm của Lâm Phong cùng Lâm Thiến Thiến.

5 năm trước Lâm Phong từ nông thôn tới thành phố Thượng Hải làm công, trong một lần chuyển phát nhanh không cẩn thận đến nhà của một phụ nữ say rượu.

Thế là, kìm lòng không đặng trải qua chuyện tình một đêm.

Hôm sau anh tìm tới nhà muốn chịu trách nhiệm, không người ta đã chuyển đi chỗ khác.

Thế là một năm sau, một cô bé nhỏ xíu xiu được treo trên chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh của anh, cũng chính là Lâm Thiến Thiến, bên trong còn kèm theo một trang giấy, ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của Lâm Thiến Thiến.

Lâm Phong đương nhiên cũng không ngốc.

Mang theo Lâm Thiến Thiến đi làm giám định cha con.

Quả nhiên 100% là con gái ruột!

Sau lại nếu không phải là bà Hoàng hàng xóm sát vách hỗ trợ trông giùm, Lâm Phong đừng nói nuôi con gái, ngay cả chuyện đi làm cũng thành vấn đề!

Hiện tại may mà Thiến Thiến đi nhà trẻ, bà Hoàng cũng thoải mái hơn không ít.

Nhưng đối với Lâm Phong thì ngược lại, nhiệm vụ của anh lại nặng hơn!

Dù sao nhà trẻ tại thành phố Thượng Hải, một năm phải trả ít nhất 20000 tệ, chớ đừng nhắc tới để trẻ em phát triển toàn diện, còn phải cho ăn các loại đồ ăn.

Chỉ tiền nuôi dưỡng của Thiến Thiến thôi, một năm cũng lên tới 30000 tệ rồi!

Tiền lương chuyển phát nhanh cơ bản một tháng của Lâm Phong chỉ có 3000 tệ, cộng với tiền hoa hồng cho mỗi đơn hàng là 1. 8 tệ, một tháng làm việc vất vả cũng kiếm được khoảng 10000 tệ.

Hơn nữa còn tiền thuê phòng, tiền ăn, tiền điện nước, tiền gas áp lực không thể bảo là không lớn.

Lâm Phong nhìn về phía Thiến Thiến đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, thầm cắn răng hạ quyết tâm.

Anh nhất định phải nỗ lực cho Thiến Thiến một cuộc sống thoải mái mới được!

"Ai ui! Thiến Thiến tới rồi! Tới đây! Để bà ôm một cái!"

Bà Hoàng mở cửa, nhiệt tình mời Lâm Phong cùng Thiến Thiến vào nhà, bạn già của bà mười năm trước đã qua đời, con trai con gái đều ra nước ngoài, chỉ có mình bà vẫn ở tại chỗ này không chịu rời đi.

Cũng bởi vậy, từ sau khi Lâm Thiến Thiến xuất hiện, bà quả thực coi Lâm Thiến Thiến thành cháu gái ruột của mình!

"Bà ơi! Thiến Thiến nhớ bà lắm!"

Thiến Thiến lí la lí lắc kêu, mở cánh tay nhỏ trắng nõn mập mạp, chạy vào trong lòng của bà Hoàng.

"Ha ha, bà cũng nhớ Thiến Thiến lắm!"

Bà Hoàng ôm Lâm Thiến Thiến, mừng không kể xiết hôn lên bờ má nhỏ tròn như quả trứng gà của cô bé cái chụt, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi như hoa.

"Buổi chiều con có cả đống đơn hàng, phải đi đưa gấp, lại phải làm phiền bà giữ Thiến Thiến rồi."

Lâm Phong có chút ngượng ngùng nói.

"Người một nhà đừng nói nhiều! Mấy năm này nếu không phải có Thiến Thiến ở bên bà, bà cũng không kiên trì nổi! Tới! Uống miếng nước lại đi!"

Bà Hoàng nói xong bèn đưa qua một ly nước, còn kèm thêm một chiếc vòng tay màu đen.

"Đây là?"

Lâm Phong uống nước xong, nhận vòng tay nghi hoặc hỏi.

"À! Tổ tiên của chồng bà trước kia là địa chủ, thứ này không biết đã cất giữ bao nhiêu năm, trông như khúc gỗ, chắc cũng không đáng bao tiền, cháu cầm xem có thể bán được ít tiền hay không, bán ít tiền để mua cho bảo bối Thiến Thiến của bà hai bộ quần áo mặc!"

Bà Hoàng yêu thương ôm Thiến Thiến nói: "Xem Thiến Thiến của bà đi, váy đã chật thế này!"

Thiến Thiến cười hi hi hi, Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy mặt mình cứng ngắc.

Dù sao anh vẫn là đàn ông, không rành mấy chuyện này, giải quyết ấm no của Thiến Thiến lại quên mua áo quần cho con!

"Vậy cháu đi chuyển phát nhanh đã, buổi tối trở về sẽ qua đón Thiến Thiến!"

Lâm Phong xoay người bên vẫy tay về phía Thiến Thiến.

"Ba ba đi làm đây! Con ở nhà phải nghe lời bà Hoàng! Nghe không?"

"Dạ!"

Đôi mắt to tròn đen như mực của Thiến Thiến chớp chớp, ỏn a ỏn ẻn nói về phía Lâm Phong: "Ba ba đừng quên Thiến Thiến muốn ăn dâu tây nha nha!"

"Biết rồi!"

Lâm Phong chạy xuống lầu, chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh chạy bằng điện của mình vẫn đậu trong chung cư.

Anh vội thay đồng phục của SF Express, sau đó lái chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh còn chưa giao hàng xong xuất phát, dựa theo địa chỉ từng nhà bắt đầu giao hàng.

Hết giờ làm cũng đã 7 giờ tối.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lấy tay tùy ý xoa xoa mồ hôi trên trán.

Lâm Phong không hề phát hiện, lúc mồ hôi của anh thấm vào vòng tay gỗ màu đen, toả ra tia sáng huỳnh quang, sau đó nhanh chóng biến mất.

Cứ như là... chui vào trong da tay của anh.

Lâm Phong cưỡi xe ba bánh chuẩn bị về nhà, trên đường quả nhiên nhìn thấy sạp bán dâu tây.

Chỉ là bây giờ không phải là mùa cao điểm dâu tây đưa ra thị trường, giá cả rất đắt, những 30 tệ một cân.

Nếu như bản thân Lâm Phong anh nhất định không mua nổi, nhưng vì con gái Thiến Thiến, Lâm Phong vẫn cắn răng mua nửa cân.

Dâu tây khá lớn, sau đó lại bỏ riêng 2 lạng vào một cái túi, chuẩn bị tặng bà Hoàng.

Lúc mang theo hai túi dâu tây đi lên xe ba bánh, Lâm Phong mới chợt nhớ tới bà Hoàng đưa cho mình một vòng tay gỗ đen, anh vội vàng nhìn về phía cổ tay, bỗng nhiên sửng sốt!

Trên cổ tay màu đồng, trống trơn, làm gì có vòng tay nào?

"Vòng tay gỗ đen đâu? !"

Anh lo lắng thì thầm, nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh lại đi thẳng đến một không gian khác!

Trước mắt, một thác nước cao ba mét đổ ào ào xuống, tập trung thành một suối nước vô cùng sạch sẽ bên chân Lâm Phong, mà ở bên cạnh đầm nước, thì lại là mảnh đất có diện tích một mẫu.

Thổ nhưỡng rất đen, trông vô cùng màu mỡ.

Mà trừ cái đó ra, chính là một không gian trống rỗng, không có gì cả.

Anh đến... đến dị không gian rồi?

Lúc rảnh rỗi Lâm Phong cũng đọc tiểu thuyết, cũng không xa lạ gì đối với loại chuyện này, trước khi tan làm anh còn cố ý xác nhận sự tồn tại của vòng tay gỗ đen, hiện tại vòng tay gỗ đen không thấy, mà anh cũng có thêm một không gian không thể giải thích được.

Thứ này nhất định là do vòng tay gỗ đen mang tới!

"Tôi là người có không gian rồi? !"

Lâm Phong vui vẻ, vội vươn tay, làm thành dáng muôi, múc mấy ngụm nước trong đầm nước uống.

Nước cực kỳ ngọt thanh, ở trong ngày hè oi bức uống một ngụm, chỉ cảm thấy một mát mẻ sảng khoái thấm vào ruột gan từ đầu đến chân, cảm giác mệt mỏi, đau nhức tích lũy sau một ngày chuyển phát nhanh đã hoàn toàn biến mất!

Lâm Phong hét lên "đã quá"!