Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 10

Tôi cảm thấy lời Chu Châu nói rất có lý, muốn hỏi anh ta xem làm thế nào để có thể cân bằng giữa việc học và theo đuổi Ngôn Từ, cho nên tôi vội tiếp lời:

“Quên cái gì?”

“Hừm…” Chu Châu ho nhẹ, hỏi ngược lại tôi: “Lẽ nào tôi không được?”

“Hả?”

Tôi trợn mắt, Chu Châu có ý gì? Anh ta muốn dạy cho tôi?

Chu Châu bê đĩa cơm vừa ăn xong đứng dậy bước về phía khu rửa bát.

Tôi cũng ngay lập tức bước theo phía sau.

Xong xuôi, Chu Châu nắm lấy chiếc cặp xách trên lưng tôi, giọng điệu nghiêm khắc:

“Đi, chúng ta đến thư viện.”

“Gấp vậy à?”

Nghe vậy, bước chân của Chu Châu chậm lại: “Không phải muốn học bài à?”



Vì không phải là sinh viên Thanh Hoa, không có thẻ sinh viên nên tôi không vào được thư viện.

Cho nên, Chu Châu đưa tôi đến phòng tự học bên ngoài.

Ánh đèn bên trong ấm áp, tiếng nhạc nhẹ du dương, các sinh viên xung quanh đều chăm chú viết lách hoặc gõ bàn phím.

Chu Châu dẫn tôi đến một cái bàn trong góc, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, như vậy tiện giảng bài hơn.

Chu Châu nhanh chóng mở máy tính, tìm đến bài sáng nay học, giọng nói trầm thấp: “Chỗ nào không hiểu? Hay là muốn tôi giảng lại từ đầu?”

Vì để không ảnh hưởng đến người khác, Chu Châu ngồi rất gần tôi, giọng nói của anh ta vang lên ngay bên tai tôi.

Từ lúc bước vào đây Chu Châu đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi lúc sáng.

Lúc anh ta dựa sát đến, áo sơ mi nhẹ nhàng ma sát vào cánh tay tôi. Tôi hít một ngụm khí lạnh, lặng lẽ nhích sang bên cạnh. Nghe thấy câu hỏi của Chu Châu, tôi chỉ bừa vào ppt: “Chỗ này, chỗ này nghe không hiểu…”

“Ừ.”

Chu Châu hình như không nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi hơi kỳ lạ. Anh ta kéo máy tính lại gần mình xem cho rõ, ba giây sau, đầu tôi bị búng một cái đau điếng.

“Á!”

Tôi ôm trán: “Anh làm gì đấy!”

Chu Châu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “ID3 đơn giản nhất thế này mà cũng hỏi tôi? Trên lớp không nghe giảng à?”

“...”

Lúc nãy tôi chỉ đại một mục, có biết đó là chỗ nào đâu…

Chưa kịp để tôi giải thích, Chu Châu đã nói tiếp:

“Sao, trong giờ học còn bận nhìn Ngôn Từ à?”

“Không phải.”

“Học tập là phải đặt lên hàng đầu. Nếu còn để ảnh hưởng đến việc học, lần sau lên lớp tôi sẽ tách hai người ra.”

“Tôi không phải là học sinh cấp 3!” Nào có ai lên đại học rồi vẫn bị giáo viên đổi chỗ bao giờ.

“Không nói nữa.” Chu Châu mím môi, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình: “Xem ppt, tôi giảng lại một lần.”

“Ồ…”

Nửa tiếng sau đó, tôi cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo ngồi nghe giảng bài.

Nhưng cho dù giọng nói của người bên cạnh có hay đến đâu thì vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ kéo đến trong tôi.

Hơn nữa, giọng nói của Chu Châu nghe rất giống giọng nói trong những vở kịch truyền thanh mà tôi thường nghe mỗi tối trước khi đi ngủ.

Giọng nói của Chu Châu hay thật đấy…

Tôi cảm giác bản thân mình giống như nữ chính lạc vào trong câu chuyện , sau đó…

“Lâm Thanh?”

“Hả? Tôi buồn ngủ quá đi mất…” Hai mí mắt tôi như dính chặt lại với nhau, mơ mơ hồ hồ đáp lại.

“Buồn ngủ à?”

Tôi cảm giác được bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Vậy thì ngủ đi, tôi ôn lại bài đã.”

“Hả? Ôn lại…cái gì?”

Giọng nói của Chu Châu ngày càng xa dần. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy anh ta đáp lời: “Không ôn lại bài thì làm sao giảng cho đồ ngốc được?”

“Ồ…vậy anh…cũng nhớ chợp mắt một lúc nhé.”

Vừa nói xong đầu tôi đã bị ấn xuống mặt bàn, trên lưng xuất hiện thêm một cái áo khoác: “Vẫn còn tâm trạng để lo cho tôi à? Hay là học tiếp nhé?”

“Không…”

Lần này tôi thật sự ngủ rồi.

Buổi chiều không có tiết, cho nên tôi cứ thế ở lì trong phòng tự học cùng với Chu Châu.

Sau khi tỉnh giấc, Chu Châu lại tiếp tục giảng bài cho tôi. Giảng được một nửa thì bị một nam sinh đi đến ngắt lời.

“Chu Châu, làm gì thế?”

Chu Châu ngước mắt liếc người đó một cái: “Giảng bài cho sinh viên.”

Tôi nghe thấy thì cũng ngẩng đầu lên.

“À…” Nam sinh mặc đồng phục bóng chày nhìn chúng tôi một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Sao tôi cảm thấy cô bé này quen quen nhỉ?”

“Thế à?”

“À đúng rồi, đây không phải cô bạn gái mà cậu đăng ảnh lên trang cá nhân đó à! Cậu còn từng nhắc đến người ta…”

“Hạ Giang Bắc, ồn ào.”

“...Ồ.” Người tên Hạ Giang Bắc đó nghe xong thì lập tức im miệng.

Hạ Giang Bắc có lẽ cũng đến đây tự học.

Bị Chu Châu cấm nói chuyện, Hạ Giang Bắc cũng không vội đi, hắn đặt chiếc cặp xách trên vai xuống rồi ngồi xuống đối diện tôi.

Điện thoại của Chu Châu rung lên, anh ta nói với tôi một câu rồi bước ra ngoài ban công nghe máy.

Hạ Giang Bắc nhân cơ hội bắt chuyện với tôi: “Em là sinh viên Bắc Đại phải không?”

“Phải.”

“Em làm cách nào mà chinh phục được cả trưởng phòng của chúng tôi thế? Nhân vật làm mưa làm gió của Thanh Hoa mà nói yêu là yêu dễ thế à?”

“Ờ…”

Hạ Giang Bắc rõ ràng là bạn cùng phòng của Chu Châu, cũng là nghiên cứu sinh. Thế nhưng trông hắn không được trưởng thành như Chu Châu.

Nghe cách nói chuyện của hắn tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ nghịch ngợm, tôi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn tiến lại gần: “Muốn biết à?”

“Tất nhiên!”

“Vậy để tôi nói cho anh biết.” Ngón tay của tôi ngoắc ngoắc bảo Hạ Giang Bắc tiến gần hơn nữa, chúng tôi chụm đầu vào nhau thì thầm: “Tôi dùng hai trăm tệ để mua về đấy.”

“Trời ạ, em gái nói thật không?” Hạ Thanh Bắc không tin vào tai mình, kích động như muốn đập gãy cái bàn.

Tôi gật đầu. Lần đầu tiên thuê Chu Châu làm bạn trai chẳng phải đã mất hai trăm tệ tiền công đó còn gì.

Hạ Giang Bắc há hốc miệng, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Châu nắm đầu kéo ngược lại phía sau.

“Nói chuyện thôi mà ngồi gần thế làm gì?”

“...”