Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 8

Tôi đợi ở bên ngoài suốt hơn mười phút, cuối cùng cũng đợi được Chu Châu thoát khỏi cái Nữ nhi quốc kia.

Tôi tựa người vào tường, tay gác lên lan can, nói với Chu Châu bằng giọng ngứa đòn: “Thầy ơi, em có thể vinh dự được ăn cơm cùng thầy không ạ?”

Chu Châu nghe thấy lời nói đùa này của tôi thì hơi ngẩn người.

Nhưng học bá đúng là học bá.

Anh ta phản ứng rất nhanh, búng lên trán tôi một cái: “Vừa đúng lúc, ăn cơm xong thì trả lại 1000 tệ hôm trước cho thầy nhé.”

“Thầy ơi em không có tiền.”

“...” Chu Châu nhìn tôi, sau đó lôi tôi đi về hướng nhà ăn: “Vậy thì cho nợ.”

“Có thể không trả lại được không?”

“Có cái rắm.”

“Trợ giảng Chu, thầy phải làm gương cho sinh viên chứ.”

“?”

Tôi bĩu môi: “Nhân tài của ngành Trí tuệ nhân tạo không được phép nói bậy.”

“Ồ.” Bước chân của Chu Châu nhanh hơn, “Trước khi trở thành nhân tài, tôi muốn lấp đầy cái bụng này đã, được không?”

“Hình như…cũng được.”

“Không phải đói rồi à? Sao lắm lời thế? Tôi mời, được chưa?”

Tôi chỉ đợi câu này của Chu Châu, vui vẻ đáp: “Được chứ.”

Tôi đi theo Chu Châu đến nhà ăn Thanh Hoa.

Trên đường đi còn tiện mua một ly trà sữa.

Cơm trưa của tôi vẫn là sườn xào chua ngọt yêu thích.

Lần trước cùng Ngôn Từ đến đây ăn, hương vị quả thực không tệ, dì đầu bếp ở đây đúng là cao thủ.

Vừa ăn cơm tôi vừa tranh thủ cơ hội chỉ có mỗi Chu Châu ở đây, mở lịch sử trò chuyện của tôi và Ngôn Từ cho anh ta xem.

Cả cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh việc hôm nay ăn gì, trên lớp học gì.

Trừ những thứ đó ra, tôi còn phát hiện một tin tức cực kỳ quan trọng.

“Ngôn Từ, chia tay với Giang Mỹ Mỹ rồi!!!”

Lúc thốt lên câu này, mắt tôi mở lớn nhìn về phía Chu Châu.

Có trời mới biết lúc nhìn thấy khung tin nhắn của Ngôn Từ xuất hiện câu này, tâm trạng tôi kích động như thế nào.

Ngôn Từ chỉ giải thích một câu qua loa: “Không hợp nhau.”

Lúc đó tôi cố gắng kiềm chế những ngón tay đang run rẩy của mình, trả lời: “Ôi trời, tiếc thật nhỉ.”

“Không sao.” Ngôn Từ cũng đáp lại ngắn gọn.

Mà lúc tôi đưa điện thoại cho Chu Châu xem thì anh ta lại chẳng có phản ứng gì.

Chu Châu đẩy cái điện thoại của tôi ra, nhắc nhở: “Ăn cơm trước đã.”

“...”

Tôi cúi đầu và cơm, được một lúc lại ngẩng đầu lên hỏi: “Chứng tỏ chiêu đăng ảnh của anh có tác dụng rồi đấy! Ừm…tuy rằng vẫn chưa chắc chắn Ngôn Từ có cảm giác gì với tôi hay không, nhưng mà ít nhất bây giờ cậu ấy độc thân rồi, tôi có thể triển khai kế hoạch rồi.”

“Ừ.”

“...Cho nên, ừm, anh còn chiêu thức gì không? Cách gì có thể giúp tôi nhanh chóng theo đuổi được Ngôn Từ ấy.”

“Lâm Thanh.”

“Hả?”

Chu Châu bắt lấy bàn tay đang đặt trên bàn của tôi, chậm rãi giúp tôi xắn tay áo lên.

Ngón tay lạnh lẽo của anh ta chạm vào tay tôi, khoảnh khắc đó, tôi hơi thất thần…

“Cô bị ngốc đấy à? Muốn lau bàn giúp người ta à?”

Tôi nhìn lại áo mình: “À…”

Tay áo đã dính phải dầu trên mặt bàn.

“Buổi tối về ký túc xá tôi sẽ thay đồ.”

Chu Châu gật đầu: “Ừ.”

Trong lúc ăn tôi nói rất nhiều, Chu Châu thì ăn nhanh hơn tôi nhiều, tựa vào ghế ngồi đợi tôi.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Nhìn dáng vẻ này của Chu Châu tôi mới nhớ lại bản thân hôm nay đã kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta bước vào lớp như thế nào.

“Chu Châu, anh là trợ giảng của lớp Trí tuệ nhân tạo, có phải rất hiểu biết về lĩnh vực này không?”

“Sao thế?” Chu Châu nhìn tôi.

Tôi nuốt xuống miếng cơm trong miệng, hai tay chắp lại trước ngực: “Vậy anh dạy cho tôi được không, lúc nãy nghe giảng trên lớp có rất nhiều chỗ tôi nghe không hiểu…”

“Sao không bảo Ngôn Từ giảng cho?”

“Nhưng anh là nghiên cứu sinh cơ mà, tôi cảm thấy…Ừ nhỉ!” Chưa nói hết câu tôi đã đứng bật dậy.

Tôi vươn người về phía trước vỗ bộp bộp lên vai Chu Châu: “Anh nói đúng nhỉ!”

Chu Châu: “?”

“Tôi có thể bảo Ngôn Từ giảng bài cho tôi, tạo cơ hội để chúng tôi gặp nhau mà. Sau đó, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, sớm muộn gì cũng có thể theo đuổi được cậu ta!”

Tôi cười híp mắt, hoàn toàn không để ý đến Chu Châu định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi quay sang hỏi Chu Châu: “Anh thấy sao?”

Chu Châu gỡ bàn tay đang đặt trên vai anh ta của tôi xuống. Lòng bàn tay anh ta rất ấm, lúc nắm lấy tay tôi có hơi dùng lực, nhưng ngay lập tức buông ra.

“Tôi thấy không ổn.”

“...Tại sao?”

“Thứ nhất, học phải ra học, không được dính dáng đến yêu đương.”

“Thứ hai, Ngôn Từ cũng vừa mới học xong, bản thân có thể tự tiêu hóa hết một nửa kiến thức đã là giỏi lắm rồi, cô còn mong cậu ta có thể chỉ dạy cô cái gì?”

“Thứ ba, có phải cô quên là…”