Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 6

Tôi với Chu Châu đấu võ mồm được một lúc, mở điện thoại lên thì đã thấy một loạt thông báo trong phần bình luận.

“Thanh Thanh, sao cậu thoát ế đột ngột thế? Khao cả làng thôi nào!”

“Các đồng chí nam trong khoa khóc thét mất thôi.”

“Bạn trai cậu là ai đấy? Là người của Bắc Đại à?”

Phải rồi, tôi còn chưa biết Chu Châu đang làm gì.

“Chu Châu, anh là sinh viên Bắc Đại à?”

Chu Châu cúi đầu xem điện thoại, thản nhiên đáp: “Nghiên cứu sinh Thanh Hoa.”

“Ồ.”

Tôi trả lời bạn học: “Là nghiên cứu sinh bên Thanh Hoa.”

Nghiên cứu sinh Thanh Hoa…

Sao lại có thời gian ở đây cùng một đứa sinh viên năm nhất như tôi chơi trò theo đuổi trúc mã được nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại hiện thông báo mới. Là bình luận của Ngôn Từ.

Cậu ta trả lời rồi. Tấm ảnh này là tôi tốn công tốn sức đăng lên vì cậu ta đấy.

Ngôn Từ: Chúc mừng.

“...” Tôi câm nín.

Tôi giơ điện thoại cho Chu Châu xem, thất vọng nói: “Cậu ấy chẳng nói gì cả.”

“Ừ.” Chu Châu liếc một cái rồi lại chăm chú xem điện thoại, sau đó đưa điện thoại của mình cho tôi xem.

Dưới phần bình luận cũng là một loạt những dòng chữ biểu thị bất ngờ.

“Cho tôi xem làm gì? Tôi cũng đâu quen biết bạn của anh.”

Chu Châu lại dùng ngón tay chỉ vào màn hình: “Hàng thứ ba từ dưới lên.”

Tôi nhìn theo ngón tay của anh…

Ngôn Từ: Đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Tôi dùng điện thoại mình mở trang cá nhân của Chu Châu lên.

Màn hình điện thoại hiển thị bạn chung duy nhất giữa hai chúng tôi chính là Ngôn Từ.

Cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy duy nhất bình luận của cậu ấy.

Ngôn Từ: Đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Chu Châu trả lời: Ừ, nhất định.

“Chúng tôi vừa mới kết bạn.” Chu Châu nói xong thì cất điện thoại vào túi quần.

“...”

Ngôn Từ bình luận trong bài viết của tôi một câu chúc m.ừng rất bình thường, nhưng phía bên Chu Châu thì quả thật có thể nhìn ra một chút cảm xúc của cậu ta.

Điện thoại lại vang lên thông báo tin nhắn. Tôi mở điện thoại lên, thấy Ngôn Từ nhắn liền lúc mấy tin nhắn liền.

“Dạo này bắt đầu hẹn hò rồi, tiền có đủ dùng không?”

“Nếu cậu ngại không dám nói với chú Lâm thì để tôi nói giúp.”

“Hôm nay chưa nói câu gì với bạn trai cậu, có cơ hội thì gặp nhau tiếp nhé.”



Tôi cười trả lời cậu ta: Chu Châu là học trưởng của cậu đấy, cậu không yên tâm về phẩm chất của tiền bối khoa mình thế cơ à?

Ngôn Từ im lặng một lúc.

“Không phải.”

Tôi còn muốn nói rất nhiều chuyện nhưng bắt buộc phải kiềm chế.

Tôi quay đầu khen ngợi Chu Châu: “Ngôn Từ đang nhắn tin cho tôi nè, còn lo lắng tôi thiếu tiền sinh hoạt.”

“Ừ, tốt.”

Tôi mỉm cười ngắm nghía dòng tin nhắn trên điện thoại. Lại thêm cả dòng bình luận của cậu ta trong bài viết của Chu Châu, tôi cảm giác được, Ngôn Từ có lẽ không còn tức giận nữa rồi.

Bởi vì mấy lần gặp mặt gần đây, không hiểu tại sao hai chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hẳn hoi được quá ba câu.

Tôi lo lắng việc cậu ta còn giận tôi, cho nên không dám nói nhiều.

Ngôn Từ cũng không chủ động tìm tôi nên quan hệ giữa chúng tôi cứ duy trì ở trạng thái bất bình thường như thế.

Nhưng đăng tấm ảnh này lên xong, cảm giác hòa hoãn hơn nhiều.

Tôi đã bắt đầu tính toán trong lòng làm sao để theo đuổi Ngôn Từ.

Nhưng nếu cậu ấy thật sự thích Giang Mỹ Mỹ thì sao nhỉ?

Cùng lắm thì đến lúc đó tôi sẽ từ bỏ.

Nhưng tôi không tin là tình cảm hai mươi năm của chúng tôi lại không đánh bại được một Giang Mỹ Mỹ mới quen biết cậu ấy chưa được nửa năm.

Kế hoạch cứ quyết như vậy đi.