Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Tôi mặc chiếc váy mà bạn cùng phòng đã tỉ mỉ lựa chọn, trang điểm tinh tế suốt cả tiếng đồng hồ rồi mới đi đến chỗ hẹn.
Nơi đó là một quán ăn Nhật.
Không sai, là một quán ăn Nhật.
Tuy rằng tôi còn đang viêm màng túi nhưng tuyệt đối không thể để mất mặt trước Ngôn Từ.
Cùng lắm thì mặt dày xin tiền ông nội vậy.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng, vừa bước chân vào trong quán thì đã thấy Ngôn Từ ngồi đó từ lúc nào.
Đang định chào hỏi thì cậu ta đã đi đến đứng trước mặt tôi.
Cậu ta đứng khoanh tay, sau đó xòe tay về phía tôi: “Đưa đây.”
“Đưa cái gì?”
Gió bên ngoài thổi qua bờ vai trần của tôi.
Không lạnh nhưng mà hơi ngứa.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Lấy điện thoại tôi làm gì?”
Ngôn Từ: “Xem tháng này cậu định sống kiểu gì.”
Tôi…
“Tôi có tiền!”
“Lâm Thanh, sinh hoạt phí của cậu cũng giống của tôi, tôi biết.”
Trước khi nhập học, cha mẹ tôi với cha mẹ Ngôn Từ đã cùng bàn bạc xem mỗi tháng nên cho hai đứa bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Cuối cùng bọn họ đã thống nhất một con số.
Không nhiều nhưng đủ để ăn uống thoải mái cả tháng.
Nhưng tôi lại tiêu tiền mời bọn họ đến một nhà hàng Nhật xa xỉ thế này thì đúng là quá sức thật.
Tôi chột dạ, nhưng vẫn không chịu thua: “Không phải tôi đặt, là Chu Châu đặt đấy!”
Ngôn Từ nhíu mày: “Chu Châu?”
“Bạn trai tôi!”
Bạn trai tôi tiêu tiền vì tôi, cậu quản được chắc!
Tuy rằng tên bạn trai này cũng là do tôi bỏ tiền thuê đến.
“...”
Ngôn Từ cắn răng, cởi bỏ áo khoác bên ngoài, tùy ý ném lên đầu tôi: “Tùy cậu.”
Tôi và Ngôn Từ đứng trước cửa một lúc thì đã có người đến.
Tôi vẫy tay: “Chu Châu, ở đây này!”
Chu Châu nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, đi về phía tôi.
Tôi nháy mắt với anh ta, Chu Châu cũng hiểu ý cười lại với tôi.
Tôi: Dịch vụ bạn trai giá 300 tệ bắt đầu.
Chu Châu: Đã rõ.
Áo khoác trên người tôi bỗng bị cướp đi.
Tôi quay đầu.
Ngôn Từ vẫn đứng tại chỗ, trên tay là chiếc áo khoác mà lúc nãy cậu ta vứt cho tôi.
Cậu ta hất cằm, nhìn về phía tôi nhưng lại nói với Chu Châu: “Bảo cậu ấy mặc thêm áo vào.”
“Hả?” Chu Châu nhất thời không kịp phản ứng.
Ngôn Từ liếc anh ta một cái, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang khoác tay Chu Châu của tôi.
“Phải ra dáng bạn trai một chút chứ.”
“Không cần đâu” Tôi kéo chặt tay Chu Châu, cố gắng ra vẻ với Ngôn Từ: “Ôm anh ấy thì sẽ không thấy lạnh nữa.”
“...Ồ.”
Ngôn Từ chỉ bỏ lại một câu rồi quay đầu bước vào trong quán.
Chu Châu nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn lại.
Cách một tấm kính thủy tinh, Ngôn Từ đã ngồi vào chỗ ban nãy, Giang Mỹ Mỹ nhìn thấy cậu ta quay lại thì nhích người lại gần.
Tôi vội vàng cúi đầu không dám nhìn.
Tôi thầm mắng bản thân, tiêu nhiều tiền như vậy mà cuối cùng cũng chỉ toàn rước bực tức vào người.
“Lâm Thanh, không vào à?”
“Hả? Vào thôi.”
Tôi giật mình khỏi dòng suy nghĩ miên man, đoạn chau mày nhìn Chu Châu: “Một lát nữa vào trong đó anh không được gọi tôi là Lâm Thanh đâu đấy. Gọi Thanh Thanh, Tiểu Thanh hoặc là bảo bối gì đó, đều được.”
Làm gì có bạn trai nào lại gọi cả tên họ của bạn gái bao giờ.
“Được.” Chu Châu nhướng mày, ánh mắt phức tạp nhưng không phản bác gì thêm.
“Vậy thì vào thôi.”
“Bảo bối, em ngồi trong hay ngoài?”
Đến trước bàn, Chu Châu bỗng lên tiếng khiến tôi giật mình.
Tôi vô thức nhìn về phía Ngôn Từ.
Kết quả nhìn thấy cậu ta đang cúi đầu xem điện thoại, cậu ta không nghe thấy à?
Tôi ngẩng đầu cười tươi như hoa: “Chỉ cần ngồi cạnh anh thì ngồi đâu cũng được.”
Cuối cùng tôi ngồi phía trong, đối diện là Giang Mỹ Mỹ.
Phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên, Ngôn Từ vẫn đang lướt điện thoại.
Tôi không vừa mắt hành động của cậu ta, đang định nhắc nhở thì Ngôn Từ đã ngẩng đầu.
Cậu ta ra hiệu cho tôi: Xem điện thoại.
“...” Tôi khó hiểu nhìn cậu ta nhưng vẫn ngoan ngoãn mở điện thoại lên.
Ngôn Từ: Bảo bối? Sến chết đi được.
Tôi trợn mắt, không chịu thua: Đẹp trai hơn cậu là được.
Nhấn gửi xong tôi lại len lén nhìn Ngôn Từ.
Thiếu niên trước mặt đang cúi đầu xem điện thoại, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình. Tóc mái rủ xuống trước trán khiến trên người cậu ta toát ra một loại khí chất thiếu niên rất đặc biệt.
Còn Chu Châu đang ngồi bên cạnh, góc nghiêng sắc sảo, gọn gàng.
Đúng là mỗi người một vẻ.
Lúc này Giang Mỹ Mỹ bỗng nghiêng người qua muốn xem điện thoại của Ngôn Từ: “Đang nói chuyện với ai đấy?”
Ngôn Từ không chút hoảng loạn, bình tĩnh đặt điện thoại lên bàn: “Không ai cả, tin nhắn rác thôi.”
Tôi: “...”
Ý cậu ta muốn nói tôi là rác?
Tôi tức giận bừng bừng nhắn lại: Ngôn Từ, tôi muốn tuyệt giao với cậu.
Sau khi bị Giang Mỹ Mỹ nhắc nhở, Ngôn Từ không động đến điện thoại nữa.
Tôi chuyển sang nói chuyện với Chu Châu: “Anh yêu, em muốn ăn sushi của anh.”
“Không…” Tên làm công Chu Châu đang định từ chối thì đã bị ánh mắt của tôi uy hϊếp, anh ta ngay lập tức sửa lại lời nói: “À, được chứ.”
Tôi vui vẻ gắp hết một nửa sushi vào bát mình ngay trước mặt Chu Châu.
Nhìn ánh mắt đau lòng của anh ta khi thấy đồ ăn của mình bị cướp đi nhưng không dám phản bác một lời, trong lòng tôi buồn cười phát điên.
Tâm trạng không vui lúc nãy cũng vì vậy mà tiêu tan.
Nói là bốn người cùng nhau ăn cơm, nhưng bầu không khí giữa tôi với Ngôn Từ ngập mùi thuốc súng, hai người còn lại chắc chắn cũng cảm nhận được điều này.
Chu Châu chắc chắn sẽ chẳng để bụng gì. Anh ta còn chẳng cần đối phó với ai, cứ im lặng ngồi đó ăn rồi đợi 300 tệ về tay.
Còn Giang Mỹ Mỹ…
Có lẽ cô ấy rất vui khi thấy bạn trai mình không thân thiết với cô bạn thanh mai, cho nên cũng sẽ không chủ động hòa hoãn bầu không khí.
Mà Giang Mỹ Mỹ với Chu Châu chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau.
Cho nên…
Bốn người chúng tôi cứ thế im lặng ăn hết bữa cơm trong hòa bình.