Lưu Xuân Lệnh

Chương 34

Âm thanh chén trà vỡ vụn “ầm” một tiếng vang lên, kèm theo đó là tiếng cười khe khẽ liên tiếp của Tiết Doanh, quả thực khiến da đầu người ta tê dại.

Nếu đổi lại là người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ sợ chết khϊếp. Bởi vì Thái tử Tiết Doanh tính tình tàn bạo thất thường, trên tay dính đầy máu tanh.

Ngoại trừ Hoàng đế ra, hắn không coi ai ra gì, dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế, hắn cái gì cũng dám làm, chuyện nguy hiểm cỡ nào cũng dám đi làm.

Mũi tên lưỡi dao xuyên tim, hắn vẫn có thể vừa uống rượu vừa vui vẻ, quả thực không giống người thường.

Hắn chính là một con dao sắc bén, một con chó điên của Hoàng đế.

Thế nhưng Vệ Thính Xuân cái gì cũng không biết, nàng không có nhiều tình tiết như vậy, càng không biết hài tử này sau nhiều năm đã trở thành một con quái vật đáng sợ đến mức nào.

Nàng thậm chí còn cảm thấy tiếng cười của Tiết Doanh nghe có chút chua xót.

May mắn là Tiết Doanh rất nhanh đã ngừng cười, hắn lại nắm lấy tay Vệ Thính Xuân, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng nói: “Ngươi không nỡ để cô chết, cô sao nỡ lòng nào để ngươi chết?”

Vệ Thính Xuân nhíu mày nhíu mặt đến mức ngũ quan sắp dính vào nhau.

Tiết Doanh lại nói: “Lưu tại cô bên người, cô sủng ngươi. Cô cho ngươi này thiên hạ tốt nhất hết thảy!”

Hắn không để ý đến vẻ mặt khó tả của Vệ Thính Xuân, lôi kéo nàng, nắm chặt lấy tay phải nàng.

Dắt nàng đi khắp cung điện xa hoa này, đến trước tấm bình phong, hắn nói: "Tấm bình phong này là do bậc đại gia thời trước vẽ, đã thất truyền từ lâu, cô phải tốn rất nhiều công sức mới có được."

Vệ Thính Xuân mới chỉ nhìn qua loa hai lần, lại bị hắn kéo đến trước giá gỗ cổ, chỉ vào một dãy bình hoa hỏi: "Nàng thích không? Đều là đồ cổ, giá trị liên thành, tặng hết cho nàng."

"Còn có cái này."

Hắn kéo Vệ Thính Xuân đến bên cửa sổ, đột ngột kéo tấm vải trắng ra, chỉ vào cây san hô đỏ to lớn phía dưới, thứ mà từ lúc được đưa đến vẫn chưa từng được ai chiêm ngưỡng, nói: "Vật phẩm cống nạp từ biển Nam này, trên đường vận chuyển bị cướp, người của ta tìm được!"

"Ta không đưa cho hoàng đế, thấy cũng đẹp mắt, liền lệnh người chuyển về Đông cung."

Tiết Doanh phấn khích nói: "Nàng xem, màu sắc này, có phải rất thích hợp để làm trang sức không?"

Tiết Doanh vừa nói vừa nhìn Vệ Thính Xuân: "Ngày mai ta sẽ cho thợ đến, dùng cái này làm cho nàng một bộ trang sức."

Hắn bất giác không còn dùng xưng hô "cô" nữa.

Nhưng Vệ Thính Xuân vì mải mê nhìn những thứ đẹp mắt mà hoa cả mắt, vậy mà không hề chú ý.

Tiết Doanh nhìn biểu hiện của nàng, liền biết nàng đều thích.

Nhưng Vệ Thính Xuân nhìn thì nhìn, lại căn bản không vui nổi, trong lòng nàng nảy sinh một ý nghĩ hết sức hoang đường, Tiết Doanh sẽ không phải là đối với dung mạo của thân thể này... nhất kiến chung tình rồi chứ?

Hay là... thấy sắc nổi lòng tham?

Trời ơi!

Trước đó hắn còn xem hoàng thư, chẳng lẽ mình xuyên không nhầm thời điểm? Nhưng trong cốt truyện tiểu nha hoàn chính là bị bóp cổ chết mà...

Vệ Thính Xuân lần nữa nhìn về phía Tiết Doanh, vẻ mặt nàng có thể nói là kinh hãi, chuyện này, chuyện này không thể được!

Đây là chuyện gì a!

Nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Tiết Doanh, lùi về phía sau mấy bước, quỳ xuống cầu xin: "Điện hạ không được... Nô tỳ, nô tỳ phúc mỏng, không chịu nổi ân sủng của Thái tử điện hạ."

"Thái tử điện hạ cứ bóp chết nô tỳ đi. Nô tỳ tội đáng chết vạn lần!"

Tiết Doanh thấy nàng như vậy, nụ cười đã thu lại hoàn toàn.

Nhưng hắn vẫn nhìn nàng một cách tha thiết và dịu dàng như cũ, không hề tức giận.

Hắn đang suy đoán, lần này nàng vội vàng cầu xin được chết như vậy, hết lần này đến lần khác yêu cầu hắn bóp chết nàng... có lẽ cũng giống như năm đó.

Bốn năm trước hắn từng ra lệnh cho người giám sát nàng, nhưng nàng luôn một lòng muốn chết, còn nhiều lần dò hỏi người của hắn về Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ Trần Nham.

Vài lần chạy trốn, cũng là muốn chạy về phía nơi Trần Nham đổi gác ở Vũ Lâm Vệ.

Sau đó, nàng giả làm thích khách ám sát hắn, bị Trần Nham một mũi tên xuyên tim...

Tiết Doanh đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, mỗi đêm trằn trọc không ngủ được, hắn đều phân tích từng chi tiết nhỏ nhặt trong hai lần gặp gỡ của bọn họ.

Hắn đoán, lúc đó nàng tìm Trần Nham, chính là muốn chết trong tay Trần Nham.

Tiết Doanh không biết vì sao lại như vậy. Có lẽ là do nhân quả luân hồi, hay là một nghi thức nào đó?

Vậy lần này?

Nàng nhiều lần muốn hắn bóp chết nàng...

Tiết Doanh nhắm mắt lại, hắn mạnh dạn suy đoán, lần này nàng nhất định phải chết trong tay hắn.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tiết Doanh liền không còn chút nào nóng vội.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, cho đến khi quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Thính Xuân, một lần nữa đưa tay nâng cằm nàng lên.

Vừa rồi hắn quá vội vàng, hiển nhiên là khiến nàng không hiểu, cũng dọa nàng sợ hãi.

Tiết Doanh không hiểu vì sao mỗi lần nàng đến bên cạnh giúp đỡ hắn, đều che giấu như vậy, nhưng nếu nàng không muốn để hắn "biết", vậy hắn sao có thể không phối hợp?

Nghĩ vậy, hắn suy tư một lát, tìm được một lý do tuyệt vời.

Nhìn vào gương mặt nhíu mày của nàng, hắn dịu dàng hỏi: "Cô thích nàng, không gϊếŧ nàng, muốn nàng ở lại bên cạnh cô, không được sao?"

Không được!

Bảo bối à, ta là mẹ con đây!

Ta cầu xin ngươi gϊếŧ ta đi! Chức năng che chắn đau đớn của ta đã bật cả buổi rồi! Tốn điểm tích lũy lắm đấy!

Vệ Thính Xuân suýt nữa thì hét lên, nhưng cuối cùng vì không muốn sụp đổ hình tượng, đành phải rưng rưng nước mắt nói: "Nô tỳ phúc mỏng... không gánh vác nổi yêu thương của Thái tử."

"Nàng phúc mỏng không sao." Tiết Doanh không thèm nói lý lẽ, "Cô là Thái tử, phúc trạch thâm hậu, cô che chở cho nàng, chia phúc trạch cho nàng."

Vệ Thính Xuân thật sự sắp khóc rồi.

Vệ Thính Xuân cảm thấy mình không nên đến đây. Ruột gan đều hối hận xanh cả rồi.

Ai ngờ được một nhân vật gần như chết ngay lập tức, cũng có thể sụp đổ đến mức này!

Nàng chỉ là một người mẹ tốt, nhi tử lớn nửa đêm xem tranh hoàng thư không ngủ, cũng có thể lý giải.

Nhưng như thế này thì không được a!

Vệ Thính Xuân nhanh chóng suy nghĩ đối sách, lúc này Tiết Doanh lại có chút mạnh mẽ kéo nàng đang quỳ trên đất dậy.

Lại nắm chặt lấy tay phải nàng nói: "Đi thôi. Bọn họ chắc đã chuẩn bị xong rồi. Theo cô đi nghỉ ngơi."

Vệ Thính Xuân nghe vậy suýt chút nữa thì hóa đá tại chỗ.

Bị Tiết Doanh kéo lê đi về phía phòng ngủ, nàng lại từ một "khúc gỗ", biến thành một thanh sắt nung đỏ.

"Đừng!"

Vệ Thính Xuân sốt ruột đến mức giọng điệu cũng thay đổi, trở nên the thé như tên thái giám quát mắng nàng lúc trước: "Nô tỳ không muốn a!"