Lưu Xuân Lệnh

Chương 15

Vệ Thính Xuân ôm hắn trong lòng một lúc lâu, rồi xé một miếng vải áo trong, bịt mắt Tiết Doanh lại.

Sau đó nàng lặp lại những việc đã làm hôm qua, nhóm lửa, trải áo, rồi đặt Tiết Doanh lên chiếc áo khoác bên cạnh đống lửa.

Vệ Thính Xuân còn tìm hai thanh củi chắc chắn đặt lên đống lửa, để ấm trà lên trên.

Trong ấm có nước, không có trà, họ là nô tì tội nhân ở lãnh cung, làm sao có tư cách uống trà?

Nhưng ít nhất cũng có đủ nước để uống.

Theo cốt truyện, ngày mai nàng sẽ dùng những thứ mà Cửu hoàng tử đưa cho để khoe khoang, còn lấy đồ trên người Tiết Doanh để gửi tin ra ngoài.

Vệ Thính Xuân đã lên kế hoạch, thông tin vẫn sẽ được gửi đi, nhưng người được chọn... thì sẽ thay đổi.

Sau khi xuyên qua nhiều thế giới, nàng cũng đã có kinh nghiệm, chỉ cần kết thúc không khác biệt lắm so với cốt truyện, thì những người như họ, thậm chí còn không phải là nhân vật phụ, đều có thể thay thế.

Cơ hội "tố cáo" tốt như vậy, Vệ Thính Xuân quyết định dành cho người quen cũ của nàng — Xuân Hỉ.

Tuy nhiên, theo cốt truyện, Thập nhất hoàng tử sẽ bị ốm nặng trong ba ngày này vì bị lạnh cóng và ngược đãi, chuyện này hơi khó xử lý.

Hắn sẽ không phải nằm liệt giường nửa năm như trong cốt truyện, nhưng như vậy thì cốt truyện sẽ bị thay đổi, lòng Vệ Thính Xuân cũng rất lo lắng.

Nàng biết mình không nên làm như vậy.

Số phận của mỗi người trên đời này đều có liên quan đến nhau, ai biết được lòng thương xót của nàng lúc này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào?

Vệ Thính Xuân đã từng thấy nhiều người xuyên qua hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui, nhưng vì cốt truyện bị thay đổi, phải quay lại sửa chữa.

Không những bị trừ điểm, mà còn bị ghi vào danh sách đen của hệ thống.

Vệ Thính Xuân bực bội xoa xoa mi tâm.

Nhưng khi quay lại nhìn thấy Tiết Doanh đang cuộn tròn trong chiếc áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào trở lại, thì nỗi lo lắng của nàng cũng tan biến.

Thôi kệ.

Chuyện tương lai tính sau, trước tiên hãy cho "mèo con" uống nước.

Vệ Thính Xuân không phải là người hay buồn rầu, tâm trạng của nàng nhanh chóng tốt lên.

Nàng tập trung đun nước, không giống như những cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, có thể nhận ra Tiết Doanh đã tỉnh lại qua nhịp thở.

Tiết Doanh cũng như hôm qua, dù đã tỉnh nhưng vẫn nằm im.

Từ lúc có người bước vào, ôm lấy hắn, xoa nắn lưng cho hắn, tháo những thứ ấm áp kia ra khỏi người hắn, thì hắn đã tỉnh lại.

Tiết Doanh thành thạo trong việc lấy bất biến ứng vạn biến, tất cả thợ săn đều phải biết ẩn nấp và kiên nhẫn.

Dù cho không nhìn thấy, nhưng dựa vào tiếng bước chân, dựa vào cách người này chạm vào người hắn, ôm hắn vào lòng, Tiết Doanh đã đoán ra đó là ai.

Nữ tử này quả thực là nỗi ám ảnh thời thơ ấu của hắn, bởi vì bà ta đã nhiều lần giúp mẫu thân hắn hành hạ hắn, bằng những cách mà Tiết Doanh không thể tưởng tượng nổi.

Hồi nhỏ, Tiết Doanh sợ bà ta, ghét bà ta, nhưng lớn lên, hắn không còn quan tâm gì nữa, cũng không còn sợ hãi.

Sau khi mẫu thân của hắn - Khánh tần qua đời, lão ma ma này bị đày vào lãnh cung, hắn thậm chí còn không muốn gϊếŧ bà ta ngay lập tức.

Hắn sai người theo dõi bà ta, khiến bà ta sống không bằng chết, bệnh tật triền miên, bỏ hết tài sản ra cũng không mua được thuốc chữa bệnh, chỉ biết chờ chết trong vô vọng ở lãnh cung này.

Bởi vì Tiết Doanh biết, sống còn khổ hơn chết. Đặc biệt là sống trong vô vọng, còn đau khổ hơn chết gấp trăm ngàn lần.

Nhưng bây giờ hắn lại thấy khó hiểu, hắn không hiểu tại sao lão nô tì này lại đột nhiên thay đổi.

Ban ngày thì dẫn người đến hành hạ hắn, ban đêm lại bịt mắt hắn, chạy đến chăm sóc hắn.

Tiết Doanh nhắm mắt lại, ngón tay co rụt trong áo khoác, không thể hiểu nổi.

Hôm nay, Cửu hoàng tử đã phái người đến, những lời bà ta nói với họ ở bên ngoài, Tiết Doanh cũng nghe thấy, lão ma ma này gần như nhìn hắn lớn lên, Tiết Doanh cũng quan sát bà ta nhiều năm.

Bà ta nhận lấy đồ của họ, chắc chắn sẽ vội vàng đi mua thuốc, căn bệnh trên người bà ta nếu không chữa trị, thì khối u sẽ vỡ, độc sẽ lan ra nội tạng, bà ta sẽ bị ăn mòn đến chết.

Với tính cách và hoàn cảnh của bà ta, lẽ ra bà ta phải hành hạ hắn tàn nhẫn hơn để đòi hỏi nhiều hơn từ mấy vị hoàng tử.

Đây cũng là một bước trong kế hoạch của Tiết Doanh.

Hiện tại, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đang tranh giành sự ủng hộ của các hoàng tử khác, nhưng phụ hoàng luôn đa nghi, theo tuổi tác càng lớn, ông ta càng coi những người nhi tử trẻ tuổi, khỏe mạnh như bầy sói dữ.

Vì ngai vàng, ông ta không thể thật sự gϊếŧ chết Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, nhưng những hoàng tử nào chủ động theo phía họ sẽ bị coi là kẻ giúp họ tranh giành ngai vàng, là phản tặc.

Hắn muốn tránh xa cuộc chiến huynh đệ tàn khốc này, chỉ có thể giả vờ ốm nặng hoặc tàn tật.

Đây là một nước cờ rất nguy hiểm, người ta thường nói "thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường"*, nhưng Tiết Doanh chưa bao giờ là "thiên kim chi tử".

* Con nhà quyền quý không ngồi gần bờ ao: ý chỉ không làm việc mạo hiểm.

Từ nhỏ, hắn đã bị người ta chửi rủa là đồ tiện nhân, là nghiệp chướng, ngay cả mẫu thân ruột cũng nói như vậy. Hắn không có bất kỳ ưu thế nào, ngoài bản thân hắn ra.

Hắn đi đến bước đường cùng hôm nay, mỗi một bước đều là canh bạc, thắng thì được tiếp tục sống lay lắt, còn nếu thua...

Vậy thì thua đi.

Chính hắn đã sắp đặt để bản thân rơi vào bước đường này, còn cố ý ám chỉ cho mấy vị hoàng tử, để bọn họ tìm đến cái nơi quỷ quái này, nơi chỉ có tội nô, không có tội phi, để ra tay.

Thế nhưng giờ phút này, hắn đang nằm bên đống lửa ấm áp, thật sự có chút ngây dại.

Rốt cuộc là sai ở đâu? Nữ tội nô này chẳng lẽ là người sắp chết, đột nhiên tỉnh ngộ hướng thiện?

Tiết Doanh trải qua địa ngục mười mấy năm, chưa từng tin tưởng kẻ ác sẽ hướng thiện.

Hắn không động thanh sắc, nằm nghiêng ở đó chờ đợi, chờ đợi nữ tội nô này lộ ra bộ mặt hiểm ác thực sự.

Nhưng hắn đợi một hồi, chỉ đợi được một đôi tay mềm mại, còn đỡ hắn ngồi dậy.

Rồi nửa ôm lấy hắn, đưa chén trà đến bên môi.

Tiết Doanh không động đậy, cũng không mở miệng, vẫn giả vờ hôn mê.

Vệ Thính Xuân véo véo hai má hắn, không thể lên tiếng, định véo cho hắn tỉnh lại.

Tính ra hắn đã hai ngày hai đêm không ăn không uống, một trang nam cường tráng khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống chi là “tiểu miêu” gầy yếu đáng thương như vậy?

Nói đến đây, mười năm trước, Vệ Thính Xuân từng cho Tiết Doanh uống một bát trà sâm, cái miệng nhỏ của hắn lúc đó chép chép không ngừng, dáng vẻ thỏa mãn ấy, hiện giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu Vệ Thính Xuân.

Lúc đó là hắn chưa uống đủ sao?

Hôm nay không có trà sâm, nhưng trà nóng chắc chắn là có thừa.