Lưu Xuân Lệnh

Chương 7: Lần Xuyên Thứ Hai

"Ta cảnh cáo các ngươi, kẻ nào dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, cẩn thận cái mạng chó của các ngươi đấy!"

"Hừ!"

Vệ Thính Xuân vừa xuyên qua, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy một giọng nói the thé, âm dương quái khí, cố đè nén cũng không giấu nổi, vang lên cảnh cáo ngay trên đầu.

Nàng không động đậy, từ từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình đang quỳ gối.

Trong tầm mắt, trước sau trái phải nàng hình như có không ít người cũng đang quỳ, nhưng còn chưa kịp quay đầu nhìn kỹ xem là ai, nàng đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào bản thân mà ngây người.

Trời ơi, nàng thấy mình đang mang một cái bụng lớn, chiếc áo khoác dài bị cái bụng tròn vo như quả dưa hấu kia đội lên! Trong lòng lập tức "lộp bộp" một tiếng.

Chuyện... Chuyện này thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi! Chẳng lẽ nàng xuyên vào một bà bầu sao?

Cái bụng này ít nhất cũng phải chín tháng rưỡi rồi, e là chỉ còn một bước nữa là đến ngày sinh nở!

Ông trời ơi, đừng có đùa như vậy chứ, nàng vẫn còn là cẩu độc thân chưa từng yêu đương gì cả! Lỡ đâu vừa xuyên qua đã phải sinh con thì sao?!

Vệ Thính Xuân lặng thinh không tiếng động nhưng trong lòng đã dấy lên một cơn sóng thần, đưa tay sờ thử bụng mình, quả nhiên cứng ngắc, hoàn toàn không phải mỡ bụng, trong nháy mắt trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh.

Mấy năm nay, nàng đã xuyên qua đủ loại thế giới, tự cho là bản thân có thể bình tĩnh đối mặt với mọi tình huống. Vì vậy, giống như mọi lần, nàng thậm chí còn lười biếng chưa xem kịch bản ngay.

Không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Biết thế đã nhờ Lãng tỷ chọn giúp một thế giới rồi, đây là chuyện gì thế này...

Vệ Thính Xuân dở khóc dở cười, không dám nhúc nhác, giọng nói cảnh cáo của tên thái giám vừa dứt, Vệ Thính Xuân trơ mắt nhìn chiếc áo bào màu chàm của hắn ta lướt qua, sau đó bước ra khỏi phòng.

Chờ hắn ta đi rồi, những người đang quỳ bên cạnh Vệ Thính Xuân vội vàng đến đỡ nàng dậy, còn trong lòng nàng thì đã lóe lên vô số giả thuyết.

Vừa rồi liếc nhìn bóng lưng người kia, với con mắt tinh tường, nàng đã nhận ra đó là một thái giám, điều đó chứng tỏ hiện tại nàng đang ở trong hoàng cung.

Vậy đứa bé trong bụng nàng chẳng phải là long thai sao?

Vệ Thính Xuân không thể nào lạc quan nổi, cho dù có là long thai đi chăng nữa, thì một phi tần phải quỳ gối trước mặt thái giám, nghe thái giám giáo huấn, thì cuộc sống sau này còn thảm đến mức nào nữa...

Trong tích tắc, dựa vào vô số tình tiết cẩu huyết tích lũy được sau khi xuyên qua vô số thế giới, Vệ Thính Xuân nhanh chóng xâu chuỗi lại, tưởng tượng ra rất nhiều phiên bản cung đấu khác nhau.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc đứa bé nàng đang mang không phải con của hoàng đế; nàng và hoàng đế yêu nhau say đắm nhưng bị ngược tâm, bị đày đọa vào lãnh cung trong khi đang mang long thai; do môi trường xung quanh quá tồi tệ...

Rồi cơn bão não phong phú muôn hình vạn trạng của nàng đột ngột dừng lại bởi cách xưng hô của người đang đỡ nàng dậy.

"Ma ma, chuyện này phải làm sao?"

"Đúng vậy ma ma, chuyện này liên quan đến hoàng tử, nếu chúng ta không báo cáo, lỡ như xảy ra chuyện lớn, sẽ bị bắt vào Tội Nhân Thự mất!"

Nghe thấy những người bên cạnh gọi mình là "ma ma", Vệ Thính Xuân theo bản năng đưa tay sờ lên bụng mình lần nữa.

Ôi chao là trời.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng đường đường là người mang long thai, tại sao lại phải quỳ gối trước mặt một tên thái giám, hoàng đế của thế giới này cũng quá cầm thú rồi, ngay cả một ma ma cũng không tha sao!

Vệ Thính Xuân trước tiên buông tay đang sờ bụng xuống, sau đó quay đầu lại nhìn những người trong phòng đều đang chờ nàng quyết định.

Tất cả đều là những cung nữ trẻ tuổi, nhưng ai nấy đều mặc y phục cũ kỹ, sắc mặt vàng vọt, thần sắc tiều tụy, hoảng sợ, hai người đứng gần nàng còn có thể nhìn thấy tay áo đã sờn rách cả rồi.

Lũ người gầy gò này từ đâu chui ra vậy?

Xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng.

Nàng phải xem kịch bản ngay mới được.

Vì vậy, Vệ Thính Xuân giơ tay lên, day day trán, sau đó nói: "Để ta suy nghĩ đã."

"Mọi người lui xuống trước đi, ta đau đầu quá."

"Đầu của ma ma lại đau sao?" Một tiểu cung nữ gầy gò, vàng vọt bước lên trước, đưa tay đỡ lấy đầu của Vệ Thính Xuân, sau đó nói: "Xuân Hỉ công công sau khi tiếp quản nội vụ liền càng thêm hà khắc với chúng ta."

Vệ Thính Xuân dừng động tác xoa bóp trán, bỗng nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen tai?

Tuy nhiên, nàng cũng không để ý lắm, dù sao thì những năm nay nàng đã xuyên qua không ít thế giới cổ đại, người tên gì Hỉ cũng gặp qua không ít.

Tiểu cung nữ thấy nàng dừng lại, tưởng nàng đang nghe mình mắng chửi người, liền càng thêm hăng hái:

"Ngay cả thuốc thang của ma ma cũng bị cắt xén, hoặc là đổi thành loại kém chất lượng, chắc chắn là do hắn còn ghi hận ma ma trước kia đối xử không tốt với hắn, không biết là tâm nhãn nhỏ nhen đến mức nào, vậy mà ghi hận nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là muốn hành hạ ma ma cho đến chết sao!"

Tiểu nha hoàn này gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhưng mắng người thì lại rất hùng hổ.

Vệ Thính Xuân ấn tay nàng ta xuống, phất tay với đám người trong phòng: "Tất cả lui xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Tiểu tỳ nữ ngẩn người, những ngày thường nàng ta mắng chửi Xuân Hỉ công công, ma ma luôn rất vui vẻ, còn hùa theo nàng ta cùng mắng, sao hôm nay… Chẳng lẽ là vì chuyện của các hoàng tử?

"Nhưng mà sắp đến giờ dùng bữa rồi…" Tiểu tỳ nữ nói.

Vệ Thính Xuân là người rất thích ăn uống, nàng quan niệm dân dĩ thực vi thiên, người không ăn sẽ chết, vì thế xưa nay luôn rất tích cực trong chuyện ăn uống. Cũng không có bất kỳ món nào không thích ăn.

Nhưng hiện tại nàng rất cần xem cốt truyện, hơn nữa nàng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nơi này tồi tàn đến mức không thể tả, nhà cửa cũ nát giống như những căn nhà ma trong phim kinh dị.

Làm sao có thể có cơm ngon cho được!

Không ăn nữa!

Vệ Thính Xuân rốt cuộc cũng đuổi được tất cả mọi người ra ngoài, đi thẳng vào gian trong, tìm được một chiếc giường liền nằm xuống trước, sau đó mở bảng điều khiển hệ thống.

Hệ thống có thể hiển thị trong não, cũng có thể lơ lửng bên ngoài.

Bất quá cho dù là hiển thị trong não hay lơ lửng bên ngoài, ngoại trừ nàng ra thì những người khác đều không nhìn thấy.

Vệ Thính Xuân dùng ngón tay ấn vào bảng điều khiển, nhanh chóng mở cốt truyện giai đoạn này.

—— Đại Càn vương triều.

Vệ Thính Xuân khựng lại, phát hiện phía sau Đại Càn vương triều có một biểu tượng ngôi sao đang sáng lấp lánh.

Loại biểu tượng ngôi sao sáng lên này, đại biểu cho nàng đã từng xuyên qua thế giới này. Một ngôi sao, một lần.

Trọng sinh thế giới, Vệ Thính Xuân cũng từng trải qua không ít.

Nàng tiếp tục xem xuống, sau đó dần dần nhìn thấy càng ngày càng nhiều cái tên quen thuộc.

Cuối cùng khi đọc đến đoạn kết, Vệ Thính Xuân nhìn thấy bản thân mình ở thế giới này chết trong tay một người tên là Trần Nham.

Người này là Tổng lĩnh Vũ Lâm Vệ.

Ký ức bị phong ấn bấy lâu của Vệ Thính Xuân được khơi dậy, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt rậm rạp, mắt to mày kiếm của một người đàn ông.

"Đây thật đúng là nghiệt duyên mà."

Vệ Thính Xuân phát hiện độ khó của thế giới này cũng không lớn, theo lẽ thường quốc tế, pháo hôi cơ bản đều là kẻ xấu, điều này nàng rất quen thuộc.

Chẳng phải là mách lẻo hai mặt, cuối cùng hại hoàng tử xảy ra chuyện lớn, sau đó không giấu được nữa nên toan tính bỏ trốn khỏi cung, bị Vũ Lâm Vệ một mũi tên bắn chết hay sao?

Có thể nói là không có độ khó.

Nhưng điều khiến Vệ Thính Xuân có chút phức tạp trong lòng, là vị hoàng tử gặp nạn, sắp xảy ra chuyện lần này chính là… Thập nhất hoàng tử.

Vệ Thính Xuân cảm thán.

Nghĩ đến chuyện "nhìn thấy hoa văn của mèo liền đưa tay sờ mèo" rất lâu về trước, ký ức của nàng về Thập nhất hoàng tử này cũng đặc biệt sâu sắc.

Nàng nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì lạnh của hắn, nhớ toàn thân hắn lạnh như băng; nhớ hắn giống như một chú cún con nhấp từng ngụm trà sâm, cũng nhớ… nốt ruồi nhỏ như chu sa giữa mi tâm hắn.

Giữa mi tâm của Vệ Thính Xuân cũng có một nốt ruồi nhỏ. Lúc đầu nàng cũng vì điều này mà sững sờ, càng bởi vì điều này mà ký ức về Thập nhất hoàng tử lại càng thêm sâu đậm.

Đứa nhỏ này thật đúng là số phận long đong.