Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất

Đã tố cáo lại còn nhờ vả

“Chưởng giáo, nàng coi thường lớp học, trộm ăn đồ!”

Giang Bánh Bánh: “......”

Ngươi ngủ một canh giờ ta cũng chưa nói gì.

Vậy mà còn đi tố cáo ta.

Thật là có chút mặt dày như cái chậu lớn, học sinh Chu Cát Thiết Nam!

Giang Bánh Bánh thầm oán trách trong lòng.

Nếu không ai báo cáo, Trương Vi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

Nhưng có người ngang nhiên nêu lên.

Ông ấy cũng không thể công khai thiên vị.

Trương Vi đưa nắm đấm lên môi, khó xử nói:

“Bánh Bánh, không được ăn trong lớp, ra ngoài phạt đứng.”

“Lần sau nhớ là được rồi.”

Hình phạt này đã là rất nhẹ nhàng rồi.

Chưởng giáo Trương là ai chứ?

Sự nghiêm khắc của ông ấy nổi tiếng khắp Kiếm Tông.

Không lâu trước đây có hai đệ tử nội môn nói chuyện riêng trong lớp,

Ông phạt họ vung kiếm ba nghìn lần ở quảng trường,

Vừa vung kiếm vừa phải đếm to.

Các ngươi không phải thích nói chuyện sao.

Để các ngươi nói cho đã một lần.

Một người như vậy, kẻ ngu ngốc ăn trong lớp của ông ta,

Vậy mà chỉ bị phạt đứng.

Các đệ tử khác ghen tị lắm.

Quả thật dựa lưng vào cây lớn thì mát mẻ.

Có chỗ dựa thật tốt!

“Ồ!”

Giang Bánh Bánh ôm hộp đồ ăn, ngoan ngoãn đứng ra ngoài.

Chu Cát Thiết Nam thấy đối phương không giận dữ, cũng cảm thấy không còn hứng thú,

Như đấm vào bông, đối phương nhẹ nhàng như vậy khiến nàng không hả lòng.

Nàng bèn nằm xuống ngủ tiếp.

Trong khi đó, Bánh Bánh của chúng ta đứng ngoài nắng ăn bánh,

Cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại.

Đúng là trời giúp ta mà!

Lớp học nhàm chán đến mức chỉ muốn gãi chân, cảm ơn học sinh Chu Cát Thiết Nam nhé!

Nếu Chu Cát Thiết Nam biết Giang Bánh Bánh vui đến thế, chắc hẳn tức đến mức bốc khói.

Tiếng chuông trưa vang lên.

Mọi người đổ xô đến nhà ăn.

Giang Bánh Bánh đã ăn no từ sớm, thấy lớp học trống vắng, nàng định quay về ngủ thêm chút.

Chầm chậm bước vào cửa.

Lớp học trống rỗng, chỉ còn mỗi Chu Cát Thiết Nam nằm ngủ ở góc.

Giang Bánh Bánh không muốn làm phiền kẻ gai góc này,

Lặng lẽ ngồi xuống, lấy từ túi trữ vật ra cái gối mà Hoa Khổng Tước chuẩn bị cho mình,

Nằm xuống ngủ trưa thoải mái.

Mơ màng thì bị ai đó đẩy một cái.

Nàng tưởng mình đang mơ.

Kết quả người đó lại đẩy thêm lần nữa, lần này mạnh hơn, làm tay nàng đau.

“Ngươi làm gì đấy!”

Giang Bánh Bánh ngẩng đầu, đảo mắt một vòng.

Rồi kêu lên một tiếng, giật mình ngả người ra sau.

Trước mắt là gương mặt Chu Cát Thiết Nam phóng đại bất ngờ.

Khác hẳn lúc trước.

Khuôn mặt đen đúa của nàng ửng đỏ lên.

Ánh mắt nàng có vẻ không tự nhiên, xấu hổ xoa xoa tay:

“Ngươi có thể giúp ta xin một chữ ký được không?”

“Hả?”

Giang Bánh Bánh chẳng hiểu gì cả.

“Là... “

Chu Cát Thiết Nam hiếm khi lúng túng, nàng lấy ra một bức tranh nhỏ từ túi trữ vật,

“Ngươi có thể nhờ Thanh Tuyết Tiên Quân ký tên lên đây không?”

Phụt!

Sư phụ của nàng thật sự có sức hút quá đi!

Người chị em này có chuyện cần nhờ mà trên lớp còn chơi nàng thế kia!

Nghĩ kiểu gì vậy chứ?

Thấy Giang Bánh Bánh không nói gì,

Lông mày rậm của Chu Cát Thiết Nam nhíu chặt, dường như đã quyết định điều gì đó.

Chỉ thấy nàng lấy ra một thứ từ túi trữ vật.

Đó là một quả trứng màu xanh mượt!

“Đây là linh thú đản mà cha ta lấy được từ một bí cảnh của đại năng,

Ông ấy ấp nó cả trăm năm, giao lại cho ta,

Ta cũng chăm sóc nó kỹ lưỡng mười năm nay, vậy mà vẫn chưa nở.”

“Quả trứng này tặng cho ngươi!”

“Dù sau này có nở ra linh thú mạnh đến đâu,

Ta cũng sẽ không đòi lại từ ngươi!”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá!

Tim Giang Bánh Bánh đập thình thịch.

Nàng cực kỳ thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.

“Không vấn đề gì!”

Nàng không suy nghĩ mà đáp ngay,

“Sư tỷ đưa trứng đây cho ta!”

“Chỉ là chữ ký thôi mà, cứ để ta lo!”

Thanh Tuyết Tiên Quân ở xa tận Tiên Ngọc Phong bỗng nhiên hắt xì một cái!