Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất

Mẹ kiếp, ta chết rồi sao?

Giang Bánh Bánh nhanh chóng ngồi dậy, co rúm trong góc, hai tay giơ chiếc bọc lên che trước mặt. Đôi mắt tròn xoe của nàng nhìn chăm chú lên bầu trời.

Chỉ nghe thấy—

Vυ't! Vυ't! Vυ't!

Tiếng xé gió hòa với tiếng kim loại va chạm.

Hai người đột ngột rơi xuống từ trên cao!

Cả hai đánh nhau dữ dội, không thể tách rời, những tia lửa bắn ra từ thanh kiếm va chạm của họ. Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Giang Bánh Bánh nhìn đến hoa cả mắt. Nàng chỉ thấy một bóng đỏ và một bóng xám đánh nhau, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo, thân hình hay y phục của họ.

Ở trung tâm của trận giao đấu là luồng linh lực dữ dội.

Một giọng nói già nua cất lên, đầy uất ức: “Phần Tuyệt, làm người thì để lại đường lui, từ Thượng Thiên Cung mà truy đến đây vẫn không chịu buông, thế là đủ rồi. Thả ta ra, thiên tài địa bảo, công pháp bí kíp, ngươi muốn chọn gì cũng được.”

Dù không nhìn rõ biểu cảm của hai người đang đánh nhau, chỉ cần nghe giọng của lão giả này, cũng có thể thấy lão đang tức giận đến phát điên, nhưng không dám nổi giận.

Muốn bộc phát nhưng lại không đánh lại được vị tu sĩ áo đỏ.

Sau bụi phong lá đỏ truyền ra một tiếng cười lạnh đầy khinh thường, mệt mỏi.

“Không thả.”

Chỉ hai chữ ngắn gọn.

Làm Giang Bánh Bánh kinh ngạc.

Nàng chưa bao giờ nghe một giọng nói nào hay đến vậy, mạnh mẽ và đầy tính căng thẳng như thế, giọng của những diễn viên l*иg tiếng cao cấp trước đây nàng hâm mộ cũng chẳng thể so được. Mặt nàng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào tu sĩ áo đỏ.

“Hừ!” Lão giả tức giận, chiêu thức càng thêm dữ dội, “Phần Tuyệt, đừng quên đây là mật cảnh của Kiếm Tông ngươi, nhân lúc Kiếm Tẩm mở ra, nếu ngươi không nể tình, lão phu ít nhất cũng sẽ mang theo vài đệ tử ưu tú của Kiếm Tông cùng đi chôn!”

“Phong Càn, trước khi ngươi tìm được đệ tử của tông ta, bổn quân đã có thể lấy mạng chó của ngươi rồi.”

Chiêu kiếm của nam nhân áo đỏ hung mãnh, ép lão giả áo xám liên tiếp thoái lui.

Giang Bánh Bánh cổ rụt lại rồi từ từ trở lại vị trí cũ. Dựa trên cuộc đối thoại ngắn ngủi này cùng với chút phân tích nông cạn của mình, nàng nghĩ.

Hai người này đến từ Thượng Thiên Cung.

Nơi tương truyền chỉ có thể đến sau khi phi thăng.

Tu sĩ kiếm áo đỏ chắc hẳn là tiền bối của Kiếm Tông, còn lão giả áo xám nghe giống như một ma đầu tà ác.

Trong lúc Giang Bánh Bánh đang suy nghĩ, đột nhiên không trung phía trước vang lên tiếng cười the thé chói tai.

“Khặc khặc—”

“Ngươi cố tình dẫn lão phu đến nơi hoang vắng này, không ngờ ở đây lại có một đệ tử của Kiếm Tông, đúng không?”

Hả?

Đệ tử Kiếm Tông?

Ở đâu?

Giang Bánh Bánh nhìn trái nhìn phải, cho đến khi trước mặt bỗng xuất hiện một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn!

Mới biết rằng lão ta đang nói nàng?

Chết tiệt!!

“Cứu! Cứu!!!” Nàng hét toáng lên, “Tiền bối kiếm tu cứu ta, ta là tiểu đồ dưới trướng Thanh Tuyết của Tiên Ngọc Phong, mau cứu ta với!!!”

“Ta thiên phú cực cao, tông môn còn coi ta là đệ tử xuất sắc bồi dưỡng đấy! Cứu ta cứu ta!!” Lúc này còn ai dám giả vờ ngốc nghếch!

Ai mà cứu kẻ ngốc của tông môn chứ!

Ánh mắt của lão già độc ác, tay phải biến chưởng thành trảo, động tác nhanh và tàn nhẫn.

“Ha ha ha ha, lão phu chết ở đây, có ngươi, một tiểu nha đầu thiên phú cực cao của Kiếm Tông, cùng chôn cũng đáng giá rồi!”

“Phong Càn, ngươi dám!”

Tu sĩ áo đỏ cầm kiếm đâm tới.

Giang Bánh Bánh mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Quả là một dung nhan đẹp đến nỗi khuynh nước khuynh thành, đẹp không tả xiết, cả đời nàng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến thế.

Nhưng tiếc là...

Cuối cùng vẫn chậm một bước.

Tiểu thuyết mãi mãi là tiểu thuyết.

Phim truyền hình mãi mãi là phim truyền hình.

“Ta đã nói mà…”

“Ta không phải là nhân vật chính…”

Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, Giang Bánh Bánh khó khăn cúi đầu xuống, liền thấy móng vuốt sắc nhọn của lão già đã đâm vào ngũ tạng lục phủ của nàng, máu đỏ tươi không ngừng tuôn trào.

“Chết tiệt...”

“Chuyến xuyên không của lão nương kết thúc nhanh thế này sao...”

Lão già bị tu sĩ áo đỏ đâm một kiếm, lập tức toi mạng, Giang Bánh Bánh phun một ngụm máu lớn lên mặt lão.

Sau khi khó khăn thốt ra ba chữ, nàng cũng nhắm mắt lại.

“Lão, bi, đen...”