Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh

Chương 29

Dương Tây thở dài, từ trong đám đông bước ra, giọng thảm thiết: “Thím Trần, thím trả lương thực cho tôi đi. Nhà thím đông người, có nhiều lao động, còn có cả tiền trợ cấp của anh rể. Từ chỗ ăn, chỗ ở đến cái mặc, cái uống, cái ăn, thím đều hơn nhà tôi mấy lần. Vậy mà thím còn tham chút lương thực ít ỏi của tôi? Số lương ấy đối với nhà thím chẳng đáng gì, nhưng với tôi, đó là miếng ăn cứu mạng từ giờ đến mùa xuân năm sau cho cả nhà đó, thím ơi, tôi xin thím, thím trả lại cho tôi đi…”

“Con khốn này, tao đánh chết mày, mày…”

Lời đe dọa còn chưa dứt thì Trần Chí Quân nãy giờ im lặng, đột ngột giơ điếu cày gõ vào lưng Trần Thanh Bách, quát lên một tiếng: “Không phải tôi bảo cậu dẫn người lục soát sao? Hiểu thế nào là lục soát nhà không hả? Đến cả cái hang chuột cũng phải lật tung ra cho tôi!”

Trần Thanh Bách rụt cổ, quay lại vẫy tay: “Anh em, lục soát thôi.”

Đúng là trông hệt như bọn thổ phỉ.

“Các người… các người dám à…”

Bà cụ Trần đi theo đằng sau gào lên, giọng xé lòng, nhưng chẳng ai để ý tới bà ta.

Dương Tây và mọi người theo sát phía sau.

Khắp nơi đã bị lục soát sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc tủ trong phòng của bà cụ Trần.

Trần Thanh Bách nhìn bà ta: “Thím Trần, chìa khóa thím đưa tôi hay để tôi đập cái khóa này?”

“Cút đi… cút hết đi…” Bà cụ Trần xô đẩy Trần Thanh Bách rồi ngồi phịch xuống đất trước chiếc tủ, khóc lóc thảm thiết: “Trời ơi là trời, Thanh Hà ơi, sao con lại ra đi sớm như vậy, để mẹ ở nhà một mình bị bắt nạt thế này! Thanh Hà ơi, con ơi, chủ nhiệm ơi, chủ tịch ơi, nhìn xem này, có người ức hϊếp thân nhân liệt sĩ kìa…”

Xung quanh đa phần là đàn ông, ai nấy đều nhăn mặt ghét bỏ trước cái kiểu ăn vạ của bà cụ Trần.

Còn chủ nhiệm, chủ tịch nữa chứ, bà ta tưởng bà ta là ai?

Nếu mà chủ tịch biết bà ta bôi nhọ danh tiếng của ông ấy thế này, chắc tức chết mất.

Trần Thanh Bách kìm nén mãi, cuối cùng không nhịn được mới thấp giọng mắng: “Nếu Thanh Hà biết bà ăn trộm lương thực cứu mạng của hai đứa con gái mình, không biết liệu nó có còn nhận bà làm mẹ không nữa!”

Bà cụ Trần khựng lại, rồi lại bắt đầu đập đùi gào khóc.

Dương Tây thực sự cạn lời rồi. Trên đường đi, bà cụ Trần không ngừng gây sự, khiến cô đau cả đầu. Nếu không vì lương thực, cô thật sự không muốn ở lại dù chỉ một giây.

Nhìn bà cụ Trần, Dương Tây nghĩ một lúc rồi nói: “Đội trưởng, thực ra không cần phải phá tủ.”

Trần Thanh Bách nhìn về phía Dương Tây, tưởng cô lại bị tính mềm lòng làm khó.

“Không tìm nữa sao?” Trần Thanh Bách hỏi.

Dương Tây lắc đầu: “Không phải, vừa rồi khi chú Lão Hàm hỏi thím ấy lấy chìa khóa, thím ấy cứ ôm ngực. Tôi đoán chìa khóa tủ chắc đang đeo trên cổ thím. Chi bằng tìm hai người giữ thím ấy lại, để người khác mở khóa, đỡ phải phá ổ khóa.”

“Được.” Trần Thanh Bách hơi ngạc nhiên vì Dương Tây cũng có ý kiến hay, nhưng vẫn gật đầu. Anh ta ngay lập tức gọi hai người, mỗi bên giữ bà cụ Trần một phía.

Dù sao bà ta chỉ là một bà già, không thể nói bọn họ quấy rối bà ta được.

“Các… các người…” Bà cụ Trần lại mở miệng gào lên: “Cứu mạng, gϊếŧ người rồi, cứu với, muốn lấy mạng già này sao…”

Người bên ngoài nghe thấy đều không nhịn được mà nghển cổ vào xem, ai nấy đều cười trộm nhìn Trần Lão Hàm, khiến ông ta cúi đầu xuống càng lúc càng thấp.