Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh

Chương 26

Bà của Cẩu Thặng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã như thường lệ: “Chuyện không thể nói đơn giản như vậy được, trong thời buổi này, lương thực là thứ cứu mạng, nhà nào cũng giấu kỹ càng, ai mà dễ dàng mang ra, ai biết ai có mấy chỗ cất chứ.”

Bà của Cẩu Thặng nói chậm rãi, nhưng Dương Tây không kìm được mà cười lạnh.

Thím Tống này luôn là như thế, tự cho mình là thông minh.

Rõ ràng là bà ta khinh thường sự ngu dốt của mẹ Cẩu Thặng, nhưng lại vì miếng ăn mà bắt con trai mình cưới người như vậy, dùng làm người che chắn cho bà ta.

Dương Tây nhẹ nhàng nói: “Thím Tống nói cũng phải, chỉ là giờ đang thời kỳ công hữu hóa, cả làng ta chỉ có một cái cối xay, vì đội không có chỗ để nên phải đặt ở nhà chú Lão Đạo, tất cả đều có ghi chép, thím có thể đến hỏi chú ấy. Chuyện này chủ nhiệm Hoàng cũng biết, từ nhà tôi đến nhà chú Lão Đạo đều phải đi qua đường lớn trong làng, nơi nhiều người qua lại, chắc chắn có nhiều người nhìn thấy.”

Dừng một chút, Dương Tây nói tiếp: “Hoặc thím có thể nói chúng tôi đem lương thực tặng người khác, nhưng như mọi người đều biết, nhà chúng tôi là người nơi khác đến, không có người thân nào ở đây, trừ khi tặng cho hàng xóm xung quanh, chuyện này dễ kiểm chứng thôi. Nếu thím nghi ngờ nhà nào, thì cứ nói thẳng ra.”

Lời lẽ của Dương Tây thật sắc bén, thấy thím Tống bị nói đến mức không biết nói gì, mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, Dương Tây mỉm cười: “Thím Tống à, thím nghi ngờ nhà nào thì cứ nói đi. Cha mẹ tôi lúc còn sống cũng hiền lành lắm, nhà nào có việc gì đều thích tìm họ, nghĩ kỹ lại thì có vẻ cũng nhiều nhà đấy. Nếu vậy, việc điều tra sẽ càng khó khăn hơn nhiều.”

Dương Tây lắc đầu, vẻ mặt ra chiều tiếc nuối.

Những người xung quanh thì tức giận, đúng như lời Dương Tây nói, hai ông bà nhà họ Dương thực sự là người tốt bụng, cái gì cũng nhường nhịn chịu đựng. Nhưng nếu nói nhà họ Dương đem lương thực cho họ thì khác nào bôi nhọ họ chứ!

Ngay lập tức có người đứng ra nói: “Nhà tôi chẳng có hạt thóc nào của chú Dương và thím Dương, tôi nghĩ chắc chắn là do bọn họ chột dạ, lục soát nhà họ đi!”

“Nhà tôi cũng không có!” Một người bên cạnh hưởng ứng: “Lục soát nhà họ đi, chắc chắn là bọn họ trộm!”

“Đội trưởng, mau lên, lục soát nhà họ đi, chính là họ trộm đó!”

“Đúng rồi, lục soát! Mau lục soát đi!”



Một lời của Dương Tây đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân làng, gần như ai nấy đều nhìn bà cụ Trần và mẹ Cẩu Thặng với ánh mắt tóe lửa.

Trần Lão Hàm nghe ngóng sự tình từ miệng người khác mà lòng bắt đầu hoang mang, ông ta nhét chiếc hộp đựng thuốc lá bằng gỗ vào trong ngực một cách lưu luyến, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đêm qua, người vợ già trở về với dáng vẻ bồn chồn, trong ngực còn ôm thứ gì đó, khi ấy ông ta không hỏi, nhưng cũng không ngờ rằng bà ta lại nhân lúc người ta còn chưa chôn mà đi cướp lương thực, ăn đến tận tuyệt tự.

Nhưng giờ dù ông ta có không đồng ý cho kiểm tra, có lẽ cũng không ngăn được.

Miễn cưỡng đi theo đám đông, chẳng bao lâu đã đến trước cửa nhà Trần Lão Hàm.

Cửa chính khóa chặt.



Thời bấy giờ, rất ít nhà như nhà Trần Lão Hàm ngày ngày khóa cửa như vậy, nhiều người trong làng đoán rằng nhà họ đã phát tài nhờ tiền trợ cấp của Trần Thanh Hà.

Vừa đến trước cửa, bà cụ Trần ban đầu vẫn còn bộ dạng tang tóc thảm thương đã lập tức biến thành gà chọi, đứng chắn ngay cửa nhà mình.

Trần Chí Quân quay lại nhìn Trần Lão Hàm, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”