Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh

Chương 24

“Hừ…” Không biết ai trong đám đông cười khẩy một tiếng. “Chủ nhiệm Hoàng, bà quen bọn họ đâu phải ngày một ngày hai, chẳng phải họ vẫn thế từ xưa đến giờ sao!”

“Tôi nói thật, nhà ấy chỉ có mình Thanh Hà là tử tế, nhưng Thanh Hà gặp gia đình như vậy thật đáng thương!”

“Đúng vậy, hồi Thanh Hà vừa cưới vợ, gia đình họ đã xúi anh ấy đi lính, chẳng phải là vì nhắm đến tiền lương lính sao, ai ngờ lại xảy ra chuyện…”

“Cho nên nếu Thanh Hà không nhập ngũ, thì giờ sống yên ổn, có khi con cũng được vài đứa rồi.”

“Đúng là số khổ, đầu thai vào cái nhà đó…”

“Cuối cùng xảy ra chuyện, lại đổ hết lên đầu con dâu.”

“Hai đứa con gái nhỏ kia thật tội nghiệp…”

...

Những lời giễu cợt, châm biếm trong đám đông làm bà cụ Trần lúc đỏ mặt lúc tái mét. Bà ta nhìn quanh một vòng, định ăn vạ tiếp, nhưng phát hiện chẳng ai quan tâm.

“Các người… Tôi sẽ lên công xã tố cáo các người ngược đãi thân nhân liệt sĩ!” Bà cụ Trần không nói lại được đám đông, đôi mắt nhỏ thô lố như cú vọ đảo qua một vòng, đập đùi rồi đứng bật dậy định chạy đi, vừa đi vừa đắc ý nhìn quanh: “Các người cứ đợi đấy, xem công xã không bắt hết các người lại!”

Đám đông bỗng nhiên yên lặng, có người nhát gan thậm chí co rúm lại, hối hận vì nãy giờ trót nhiều chuyện.

Sao giờ ai cũng đòi đi kiện chứ, chẳng phải họ chỉ nói mấy câu thật lòng sao?

Thấy bà cụ Trần lại định giở chiêu hù dọa, Hoàng Thảo Hoa cười khẩy, nhếch môi bảo: “Bà già, bà cứ đi mà tố cáo, đi nhanh lên. Đến lúc đó công xã sẽ cử người xuống điều tra, có khi đích thân chủ nhiệm sẽ xuống. Khi phát hiện nhà bà bôi nhọ danh dự liệt sĩ, đuổi vợ con liệt sĩ ra khỏi nhà khiến họ tan cửa nát nhà, rồi còn ăn cắp lương thực cứu mạng của họ, bà nghĩ xem chủ nhiệm sẽ bắt ai?”

“Nhà bà là thân nhân liệt sĩ, nhưng Đại Nha và Tiểu Nha cũng là thân nhân liệt sĩ, còn là hai đứa nhỏ. Không biết khi nghe chuyện hai đứa trẻ đói đến sắp chết, chủ nhiệm có đánh điện báo lên bộ đội không, không biết bộ đội có phái người xuống hay không…”

Hoàng Thảo Hoa nói thong thả, nhưng vẻ mặt đắc thắng của bà cụ Trần chợt sượng lại, lúc đỏ lúc trắng.

Một lúc sau, bà cụ Trần chống nạnh, hét vào mặt Hoàng Thảo Hoa: “Gì cơ, con mẹ chết bầm còn dám đe dọa bà, thằng con tao là bị cái con khốn đó hại chết, còn hai con nhãi ranh kia…”

“Bà Trần, mấy năm nay, ai mê tín phong kiến đều bị lôi ra đấu tố, bà cũng muốn đi con đường mê tín sao?” Hoàng Thảo Hoa chen ngang.

“Mày…” Bà cụ Trần càng thêm tức giận, lại ngồi phịch xuống đất định ăn vạ tiếp, vừa mở miệng thì bị Trần Lão Hàm phía sau đá một cái.

“Im miệng cho ông, đồ đàn bà chết tiệt!”

Bà cụ Trần có chút bất mãn, lườm Trần Lão Hàm, nhưng thấy ánh mắt ông ta lạnh lùng, bà ta vô thức co rụt cổ lại.

Trần Lão Hàm cất giọng: “Bà lại đang bày trò gì nữa đấy?”

Bà cụ Trần hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa đến ông ta.

Dương Tây theo phản xạ liếc nhìn Trần Chí Quân, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng từ khi họ bắt đầu cãi nhau. Mặt ông ấy đen như Bao Công, Dương Tây hoàn toàn tin rằng, nếu trong tay ông ấy có roi, chắc chắn nó đã vung lên từ lâu rồi.

Trần Chí Quân quát lớn: “Chỉ là gọi người thôi, khó đến thế sao?!”

Lời này tuy không chỉ đích danh, nhưng ai cũng hiểu ông ấy đang trách bà cụ Trần.

“Được rồi.” Vậy mà Trần Thanh Bách lại đáp lời, không rõ là vô tình hay cố ý, còn nghiêm túc trả lời: “Người đã sắp xếp xong, giờ có thể đi khám xét nhà rồi.”

Trần Chí Quân gật đầu: “Nhanh lên đi.”

Trần Thanh Bách đáp to: “Rõ ngay!”

Tiếng hô dõng dạc: “Mọi người, mau lên, đi thôi!” Anh ta ra hiệu cho mấy đứa trẻ vừa nhảy ra phụ giúp.