Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh

Chương 16

Dương Tây theo bản năng quay sang nhìn Hoàng Thảo Hoa, từ khi thím Tống xuất hiện, mặt mũi chị ấy đã khó coi hơn hẳn, chắc trước đây cũng không ít lần bị bà lão này mắng đến thua cuộc.

Bây giờ bị bà ta mỉa mai mấy câu, cũng không còn thấy cái vẻ hăng hái lúc nãy nữa, mà ngược lại trông có chút thất vọng và bực bội.

Cứ như đã chấp nhận số phận vậy.

Dương Tây suy nghĩ một chút, với loại người tự cho mình là thông minh và cao ngạo như thím Tống, cách đối phó nhanh nhất và mạnh nhất là phải trực tiếp chọc vào chỗ đau của bà ta trước mặt mọi người.

Cô khẽ cúi mắt, tỏ ra có chút co rúm và bối rối, khẽ gọi: “Thím Tống…”

Thím Tống đang dẫn con trai về nhà, nghe gọi liền quay lại, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua Dương Tây, đáp một tiếng: “Dương Tây à, sao thế, chẳng lẽ cô nghĩ những lời tôi vừa nói là không đúng?”

Dương Tây lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ là…”

“Đứa nào mất nết dám bảo nhà họ Trần chúng tôi là giai cấp tư sản hả, tao nguyền rủa cả nhà chúng mày, hừ! Nói nhà tao là tư sản á? Tao thấy nhà mày mới là tư sản ấy! Nhà tao, Thanh Hà là liệt sĩ cách mạng đấy, đã từng được Chủ tịch và Thủ tướng công nhận, là chiến sĩ cách mạng vô sản chân chính, đứa nào dám bôi nhọ nhà tao, có biết nhà tao dễ bị bắt nạt lắm hả…?”

Câu nói của Dương Tây còn chưa dứt thì bị một tiếng gào thét xé lòng ngắt lời.

Chỉ trong chớp mắt, một bà lão mắt tam giác, mặt đầy nếp nhăn pháp lệnh sâu hoắm, trên nét mặt đầy vẻ tinh ranh và lấm liết dẫn theo Dư Miệng Rộng vừa rồi bỏ chạy quay trở lại.

Không cần nghĩ cũng biết đó là bà cụ Trần.

Bà cụ Trần đưa cặp mắt tam giác quét khắp đám đông, chẳng thèm đếm xỉa tới Hoàng Thảo Hoa – người vừa nói Dư Miệng Rộng là giai cấp tư sản, mà lao thẳng về phía Dương Tây, vừa nghiến răng vừa định xé cô ra: “Giỏi lắm, cái đồ đê tiện! Tao biết ngay là mày bày trò mà! Cái thứ mục nát từ gốc rễ như mày, cái đồ rác rưởi giống hệt cái lũ cha mẹ chết thối và bà chị mày!”

Vừa mắng, bà ta vừa vươn tay định túm tóc Dương Tây, rõ ràng là muốn tìm kẻ yếu mà bắt nạt.

Dương Tây ngay khi bà cụ Trần vừa mở miệng đã nhanh nhẹn tránh ra, nhưng cố ý khựng chân lại một chút, làm bà cụ Trần khi phanh không kịp thì vấp chân ngã xuống.

Bịch một cái, bà ta ngã sóng soài.

Cả đêm mưa lớn, đường vẫn còn lầy lội, khắp nơi đầy những vũng bùn nước nông sâu không đều. Chỉ trong tích tắc, bà cụ Trần đã bị vũng bùn lầy ngoài cửa dính đầy khắp người.

Dương Tây nhíu mày, nhìn xuống vệt bùn đã bắn lên chân mình, nghĩ thầm may mà lúc nãy còn kịp tránh một chút.

Những người đứng quanh nhìn cảnh bà cụ Trần lăn lộn trong vũng bùn đều phá lên cười.

Dư Miệng Rộng thì không dám cười, sợ bị bà cụ Trần biết mà bị vạ lây.

Cô ta chạy tới kéo bà cụ Trần, gọi vài tiếng “Mẹ, mẹ”, nhưng bà ta vẫn nằm im không động đậy.

Một lúc sau, đám người đang xem trò cười bỗng chốc yên lặng hẳn.

Nhiều người liếc qua liếc lại, có vẻ không đoán được tình hình.

Chỉ là ngã một cái thôi mà, đường ướt thế này, chẳng lẽ thực sự xảy ra chuyện?

Dương Tây cũng sợ hết hồn, cô vì chắc chắn với sức khỏe và cái kiểu chua ngoa của bà cụ Trần nên mới ngầm nghĩ cho bà ta một bài học, chứ không ngờ lại gây ra tai nạn thật.

Cô đi tới định giúp kiểm tra, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, thì bà cụ Trần vốn đang nằm im bất động bỗng nhiên “a” lên một tiếng, lật người dậy, văng bùn tung tóe lên cả mặt cô.

Dương Tây: “…” Cô biết ngay là bà cụ Trần dai như đỉa, còn lâu mới chết được!