Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh

Chương 14

Hoàng Thảo Hoa chỉ thẳng vào Dư Miệng Rộng, giận dữ mắng: “Nói như vậy mà cô không thấy xấu hổ sao? Mọi người trong thôn đều rõ nhà các người thế nào. Những năm đó, đồ mà Dương Lâm và Dương Tây mang về, chúng tôi đều thấy hết. Chị Dương Lâm mang đồ chỉ đủ cho chú Dương và thím Dương không chết đói, nếu nói ai cứu mạng mọi người thì đúng ra phải là phần mà Dương Tây mang về mới phải! Vậy mà cô còn dám nói tới cái ơn cứu mạng!

Trước đây nhà các người sống tốt thì chẳng thấy mang lấy một hạt thóc chia cho đội, giờ lại mở miệng kể công. Nói cho cô hay, cái thói nhận công lao của người khác là hành vi của kẻ thù giai cấp tư sản, là thứ ung nhọt trong cách mạng của giai cấp vô sản chúng tôi. Tôi thấy cô đã bị chủ nghĩa tư sản đầu độc rồi, nhất định phải tái giáo dục và phê bình theo tư tưởng cách mạng của nông dân nghèo!”

“Cô, cô nói bậy!” Dư Miệng Rộng không ngờ Hoàng Thảo Hoa lại mắng nhiều đến thế, trong chớp mắt đã gán cô ta vào thành phần tư sản, khiến cô ta nhảy dựng lên. Trước đây, khi chứng kiến cảnh địa chủ bị tịch thu tài sản, cô ta đã nghe quá nhiều về thành phần tư sản. Cái đó không thể đùa được, cô ta nào dám đội lên mình cái mũ này.

“Tôi không hề nói bậy! Giai cấp vô sản chúng tôi không dung thứ loại xấu xa, độc hại như cô đâu!” Hoàng Thảo Hoa chỉ thẳng mặt cô ta nói.

Dư Miệng Rộng chẳng còn cách nào cãi lại, đành ngồi bệt xuống đất, tay chân quơ quào, miệng gào lên: “Cán bộ cách mạng bắt nạt dân làng! Cán bộ cách mạng bắt nạt xã viên! Còn để ai sống nữa đây? Chủ tịch ơi, nhìn xem cán bộ bắt nạt dân kìa…”

“Dư Miệng Rộng!” Hoàng Thảo Hoa chỉnh lại quần áo, ngẩng cao đầu bước tới, dõng dạc nói: “Chuyện này rất nghiêm trọng, không phải cứ làm loạn là qua được đâu. Hành vi của cô hôm nay tôi nhất định sẽ báo lên, cô cứ chờ nhận giáo dục đi!”

“Tôi… tôi chẳng sợ cô… đừng hòng dọa tôi… cô cứ đợi đó!” Dư Miệng Rộng lăn một vòng bật dậy, rồi cắm đầu chạy mất hút.

Dương Tây ngây người nhìn cảnh tượng vừa rồi, trong lòng không khỏi khâm phục Hoàng Thảo Hoa.

Vốn dĩ, cô cố ý thì thầm cho Hoàng Thảo Hoa nghe để chị ấy đối phó với Dư Miệng Rộng, vì cô biết bản thân không giỏi cãi lộn. Cơ thể này thuộc về một người vốn nhút nhát, mà cô thì chỉ vừa mới tới, dù có ký ức của người cũ nhưng vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở đây, cũng không hề quen với việc tranh cãi với những kẻ ngang ngược.

Ban đầu, cô nghĩ Hoàng Thảo Hoa sẽ phải cãi qua cãi lại rất lâu với Dư Miệng Rộng, vì theo trí nhớ của cô, Dư Miệng Rộng thực sự là một kẻ khó ưa và vô sỉ. Nhưng hoàn toàn không ngờ tới sức chiến đấu của Hoàng Thảo Hoa lại mạnh đến vậy.

Nhớ lại cảnh vừa rồi, Dương Tây lập tức nhận ra điểm mấu chốt khiến Dư Miệng Rộng phải bỏ chạy.

Cô nhìn Hoàng Thảo Hoa với ánh mắt sáng rực, lòng tràn ngập khâm phục.

Dương Tây khẽ nói với Hoàng Thảo Hoa: “Chủ nhiệm Hoàng, chị thật sự lợi hại!”

Hoàng Thảo Hoa ngẩng cao đầu, vỗ vai Dương Tây an ủi.

Dương Tây cúi xuống, trong mắt lóe lên một tia cười.

Trần Chí Quân nhìn thoáng qua dáng vẻ tự đắc của Hoàng Thảo Hoa, rồi quay sang hỏi những người khác: “Còn ai có ý kiến nữa không?”

Các cán bộ trong làng hôm nay hầu như đều có mặt. Không chỉ vì đa số họ vốn đã đồng cảm với Dương Tây, mà còn vì lời của Hoàng Thảo Hoa vừa rồi khiến họ hoàn toàn đứng về phía cô.