Bạch Chỉ Lan không về một mình, bà còn dắt theo một cô gái nữa, mặc váy công chúa tay dài, chỉ lộ ra phần cổ và khuôn mặt.
Tóc xõa ngang vai, mái tóc cắt ngắn ngang trán làm nổi bật gương mặt cô ấy, đôi mắt to tròn khẽ chớp, hàng mi dày cong vυ't khẽ rung rinh theo. Khuôn mặt tinh xảo do trang điểm tỉ mỉ.
Cô ấy khẽ mím môi, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nét ngại ngùng, khiến cho dung mạo búp bê ấy thêm phần sinh động, không còn vẻ giả tạo.
Tống Kiều Bác giọng đầy kinh ngạc:
"Mẹ, đây là ai thế? Mẹ dắt về đâu một búp bê sứ vậy?"
"Con bé kia đâu rồi?"
"Chẳng phải mẹ vừa ra ngoài với nó à?"
Đừng nói là thấy Kiều An quê mùa quá nên đổi thành một cô gái xinh xắn hơn nhé?!
Lời vừa dứt, hai người phụ nữ vừa bước vào đều sững sờ.
Cô gái giống như búp bê sứ kia liếc nhìn Tống Kiều Bác như thể anh là một kẻ ngốc.
Còn Bạch Chỉ Lan thì trừng mắt nhìn anh, giọng pha chút bực bội nhưng vẫn buồn cười: "Đây là em gái của con, con nhìn kiểu gì vậy?"
"Gì cơ?!"
Đây là Kiều An sao?!
Tống Kiều Bác thật sự choáng váng, ngơ ngác nhìn Tống Kiều An, ánh mắt trống rỗng.
Nhưng khi nhìn kỹ, anh vẫn nhận ra rằng cô rất giống Kiều An, vẫn là những đường nét khuôn mặt và hình dáng ấy.
Nhưng sự khác biệt này quả thật quá lớn!!
"An An nhà chúng ta vốn đã rất xinh đẹp, chỉ cần cắt tóc và trang điểm thôi là đã biến thành một tiểu mỹ nhân rồi." Bạch Chỉ Lan đầy tự hào.
Cảm giác tự tay làm đẹp cho con gái mình thật sự không thể diễn tả bằng lời.
Kiều An cựa quậy đầy khó chịu, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng.
Hôm nay vừa mới cắt tóc, sự thay đổi của cô đã rất lớn rồi, dù sao thì mái tóc cũng ảnh hưởng nhiều đến khuôn mặt.
Sau đó, nhà tạo mẫu tóc thấy rằng nếu cô trắng hơn thì sẽ càng đẹp, liền trang điểm cho cô.
Khuôn mặt này giống với gương mặt kiếp trước của cô, chỉ có điều đường nét tinh tế hơn, nhưng da lại ngăm hơn rất nhiều.
Nếu dưỡng trắng lại, có lẽ sẽ còn xinh đẹp hơn kiếp trước rất nhiều.
Bạch Chỉ Lan nhìn thấy bộ dạng trang điểm của cô liền vui sướиɠ, gọi cô là búp bê sứ, hớn hở dẫn đi mua không ít quần áo, cuối cùng còn sắm luôn bộ váy công chúa này.
Cả cài tóc, giày và tất, đều là mua ngay lúc đó.
Tống Kiều Bác ngỡ ngàng, xoay quanh Kiều An hai vòng, khuôn mặt đầy kinh ngạc, mãi sau mới thốt lên được một câu:
"Trang điểm quả nhiên là một trong những ma thuật tà ác nhất!"
Cả người thay đổi hoàn toàn luôn!
"Con biết nói chuyện không đấy." Bạch Chỉ Lan tức giận, bà tự hỏi sao lại sinh ra một đứa con ngốc thế này.
Ngay cả Đường Lăng Thành đứng bên cạnh cũng phải bật cười khi nghe câu nói đó.
Kiều An thì không phản ứng gì, quay đầu nói với Bạch Chỉ Lan: "Mẹ, con lên lầu trước đây."
"Đừng vội, đây là Đường Lăng Thành hàng xóm nhà mình, hơn con... khoảng mười tháng tuổi,con gọi cậu ấy là anh Lăng Thành ." Bạch Chỉ Lan mỉm cười giới thiệu.
Kiều An nhìn Đường Lăng Thành một cái, hờ hững đáp: "Em chào anh Lăng Thành."
Thái độ của cô có phần xa cách. Thực ra, ngay từ khi nhìn thấy anh ta, cô đã cố ý giữ khoảng cách, dù sao anh cũng là nam chính trong nguyên tác, còn cô là nữ phụ kết cục không toàn thây, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
"Đây là em gái của Kiều Bác, con gái nhỏ của dì, An An." Bạch Chỉ Lan lại giới thiệu với Đường Lăng Thành.
Đường Lăng Thành mỉm cười, khẽ nháy mắt với Kiều An: "An An."
Hai từ này khi phát ra từ miệng anh mang theo chút trêu chọc và vẻ hóm hỉnh, cùng với phong thái phóng khoáng quen thuộc của anh.
Kiều An chỉ gật đầu, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Sau khi Bạch Chỉ Lan giới thiệu mọi người, bà kéo tất cả vào trong