Sở Tầm Thanh tỉnh dậy trong bóng tối hoàn toàn.
Căn phòng tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì,hắn chỉ cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, mềm mại, đôi tay bị còng vào đầu giường.
Hắn thử giãy giụa vài lần, nhưng còng tay rất chắc, bên trong còn được lót lớp vải mềm mại.
Thật đúng là luân hồi của trời đất, hôm qua còn trói người khác, hôm nay chính mình lại bị trói.
Không rõ trên người hắn đang mặc thứ gì, lớp lụa mỏng manh như không có gì, chỉ cần cử động nhẹ, tấm lụa trượt xuống khỏi người.
Cảm giác lụa mỏng lướt qua da khiến hắn rùng mình, cúi đầu ho nhẹ vài tiếng vì khó chịu.
Nguyên Đốc đang đứng ngoài cửa, đấu tranh tư tưởng, nghe thấy tiếng ho khẽ liền lập tức mở cửa bước vào.
Tiếng "tách" vang lên khi đèn bật sáng, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Sở Tầm Thanh ngẩng đầu, đôi mắt nhíu lại vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng, nhìn về phía người vừa bước vào.
Người mà cậu luôn nhớ nhung giờ đây xuất hiện trước mặt, khiến hơi thở của Nguyên Đốc trở nên gấp gáp. Cậu tiến vào phòng, đặt bát cháo lên đầu giường, đôi mắt run rẩy nhìn Sở Tầm Thanh.
Thầy Sở mím chặt đôi môi, trong mắt hắb lộ rõ vẻ không hài lòng. Đối với Nguyên Đốc, người đàn ông mạnh mẽ ấy giờ đây lại bị trói tay, chỉ mặc một tấm lụa mỏng manh che đậy cơ thể.
Nguyên Đốc tiến lại gần, chỉnh lại chiếc áo lụa đang trượt xuống khỏi vai Sở Tầm Thanh, nhẹ giọng nói: "Thầy Sở, đừng trách Đốc. Nếu ngài không xuất hiện ở đó, chúng ta đã có thể mãi là thầy trò bình thường."
Cậu tựa đầu lên cánh tay của Sở Tầm Thanh, thỏa mãn cảm nhận nhịp thở và nhiệt độ của người đàn ông này, rồi nói: "Em có thể chấp nhận làm một Đốc nhỏ bé, nhưng em không thể chịu đựng việc không bao giờ nhìn thấy thầy Sở nữa."
Sở Tầm Thanh cố rụt người sang bên, tránh xa kẻ điên này.
Nguyên Đốc nhận ra động tác né tránh của Sở Tầm Thanh, nghĩ đến những ngày trước đây thầy Sở luôn bảo vệ mình, nhưng giờ tất cả đã thay đổi. Cậu cúi đầu, trong lòng chua xót.
Cậu nhấc bát cháo lên, cười gượng, “Thầy, uống chút cháo đi.”
Sở Tầm Thanh giơ đôi tay bị còng lên, ý bảo hắn không thể tự làm được.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Nguyên Đốc cầm bát cháo lên, dùng thìa múc một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa đến gần miệng Sở Tầm Thanh, nói: “Để em đút cho thầy nhé?”
Sở Tầm Thanh quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Nhìn mặt cậu là tôi không nuốt nổi.”
Câu nói này khiến Nguyên Đốc hơi chột dạ. Trước đây, Nguyên Đốc là kẻ bị ngược đãi, khuôn mặt sưng phù, mái tóc dài che lấp khuôn mặt đẹp trai của cậu. Nhưng sau khi luyện tập vài thuật pháp, khuôn mặt cậu đã trở nên quyến rũ, có chút ma mị.
Nguyên Đốc không nói gì, đặt bát cháo xuống và bắt đầu tìm thứ gì đó.
Cậu ta đang tìm chìa khóa còng tay sao? Sở Tầm Thanh nhìn theo, nhưng lại thấy Nguyên Đốc lấy ra một mảnh vải đen, cười nói: “Vậy để em che mắt thầy lại.”
Sở Tầm Thanh lắc đầu, nhưng Nguyên Đốc không để ý, nhẹ nhàng che mảnh vải đen lên mắt hắn, buộc chặt lại.
Nguyên Đốc nhìn người đàn ông bị bịt mắt trước mặt, người luôn nghiêm nghị nay lại thêm phần gợi cảm nhờ tấm vải đen bịt mắt.
Lông mi của Sở Tầm Thanh khẽ rung rinh, bị mất đi khả năng nhìn khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.
Một vật lạnh chạm vào môi hắn, chất lỏng chảy vào miệng mà không thể từ chối.
Đó là thìa cháo.
Sở Tầm Thanh thật sự đang khát, hắn thuận theo mà uống vài ngụm.
Đến ngụm thứ sáu, thứ chạm vào môi hắn không phải là thìa nữa mà là đôi môi ấm áp của Nguyên Đốc. Ngay khi nhận ra, hắn cắn mạnh rồi lập tức quay mặt đi.
Nguyên Đốc leo lên giường, ngồi đè lên người Sở Tầm Thanh, giữ chặt bờ vai hắn và hôn lên đôi môi hắn một cách cuồng nhiệt. Cậu hôn mãnh liệt, cắn và hút, gần như muốn nuốt lấy hắn.
Sở Tầm Thanh không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác đau đớn trên môi càng rõ rệt. Hắn cắn mạnh một lần nữa, nhưng chỉ khiến Nguyên Đốc càng thêm điên cuồng.
Sau nụ hôn mãnh liệt, cả hai thở hổn hển. Nguyên Đốc ôm lấy vòng eo mềm mại của Sở Tầm Thanh, nhìn đôi môi hắn hơi hé mở, run rẩy.
Nguyên Đốc lại hôn hắn, cảm giác như linh hồn cậu bay bổng, sung sướиɠ đến tê dại.
Cậu buông đôi môi đáng thương đã bị cắn nát, rồi hôn xuống cổ, xương quai xanh, ngực và hông của Sở Tầm Thanh, càng tiến gần đến vùng cấm kỵ.
Vừa liếʍ mυ'ŧ, Nguyên Đốc vừa tháo tấm vải bịt mắt của Sở Tầm Thanh. Hắn thở dốc, dù hai chân bị trói, nhưng vẫn dùng đầu gối đẩy mạnh Nguyên Đốc ra xa.
“Cút đi!”
Nguyên Đốc chưa bao giờ thấy thầy Sở trong tình trạng khó thở như vậy. Trong ký ức của cậu, thầy Sở luôn xa cách, như một vị thần không thể chạm tới. Nhưng giờ đây, trái tim cậu ngứa ngáy, như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
“Thầy Sở... Em chỉ muốn... làm anh thoải mái.”
Cậu tiến thêm vài bước, quỳ bên mép giường, cúi đầu xuống. Sở Tầm Thanh siết chặt ga giường, ngón tay trắng bệch, khẽ hừ một tiếng. Nguyên Đốc quan sát từng biểu cảm của Sở Tầm Thanh, càng cố gắng làm hài lòng người mà cậu yêu mến.