Pháo Hôi Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Quyển 1- chương 5: Thầy giáo hư vinh của học viện quý tộc

Buổi tiệc sinh nhật của Tam hoàng tử đã diễn ra đúng hẹn.

Lâu đài lộng lẫy sáng rực ánh đèn, những dải lụa lộng lẫy rực rỡ lung linh dưới ánh sáng, âm nhạc du dương truyền tới từ cánh cửa, các quý ông mặc vest sang trọng nhẹ nhàng nắm tay các quý bà xinh đẹp, bước đi trên thảm đỏ vào trong lâu đài tráng lệ giữa những lời chúc tụng vang lên từ các vệ sĩ.

Sở Tầm Thanh ngẩng đầu nhìn lên tòa lâu đài xinh đẹp, xung quanh là những quý nhân sang trọng khoác lên mình những bộ trang phục đắt tiền cùng trang sức quý giá. Hắn cảm thấy bộ sơ mi tẩy trắng kỹ và chiếc áo khoác đen bình thường của mình dường như không phù hợp với nơi này chút nào.

Hắn có chút tự ti, siết chặt món quà trong tay, hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần thật kỹ rồi mới chậm rãi bước lên phía trước.

Lưng hắn hơi cong xuống, bộ vest hắn cố gắng mua mặc trên người vẫn trông khá rẻ tiền. Đó là món đồ tốt nhất mà hắn có thể tìm thấy trong những cửa hàng ở khu nghèo ngoại ô, nhưng hắn không biết rằng, với những người trong giới quý tộc, ngay cả những vệ sĩ canh cửa của hoàng tử cũng chẳng buồn để mắt đến món đồ đó.

Sở Tầm Thanh hít sâu, rồi khẽ nói với người vệ sĩ có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Tôi là thầy của Tam hoàng tử..."

Hệ thống vang lên trong đầu, vỗ tay khen ngợi: "Tốt lắm, Tiểu Sở! Kỹ năng diễn xuất lại tiến bộ thêm một bậc rồi!"

Sở Tầm Thanh hả hê, nhướng mày đầy tự hào, “Tất nhiên rồi!”

Người vệ sĩ, hoàn toàn không hiểu được những diễn biến nội tâm phức tạp của hắn, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang toát lên sự tự tin của Sở Tầm Thanh mà có chút khó xử.

“Ngài có mang theo thiệp mời không?” Vệ sĩ hỏi.

“Tôi quên mang rồi.” Sở Tầm Thanh chớp mắt đáp.

Người vệ sĩ nhìn Sở Tầm Thanh một lần nữa. Khi định quay sang xin ý kiến cấp trên, ánh mắt anh ta chợt bắt gặp một biểu tượng quen thuộc trên bộ vest của Sở Tầm Thanh.

Không một quý nhân nào lại đến từ khu nghèo khó cả, và anh vệ sĩ này, vừa mới được thăng chức, nhận ra ngay. Đó chính là cửa hàng mà anh ta thường xuyên ghé qua. Những bộ đồ không chính hãng kia, đến cả anh ta cũng không bao giờ mặc trong các dịp trọng đại như thế này. Việc nhìn thấy một người khoác lên mình bộ trang phục ấy tại một sự kiện sang trọng như thế này khiến anh ta chắc chắn rằng trước mặt mình là một kẻ nghèo khó giả mạo quý nhân.

Lúc này, người vệ sĩ mới cảm thấy yên tâm, cười khinh miệt: "Lại thêm một tên quỷ nghèo mơ mộng dùng nhan sắc để một bước lên trời đây mà? Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào sao!"

Anh ta nói, rồi mạnh tay đẩy Sở Tầm Thanh: "Cút! Tránh xa ra, đen đủi quá!"

Nói xong, anh ta liền chạy đến nịnh nọt người vừa xuất hiện, “Giang công tử, mời vào! Mời vào!”

Sở Tầm Thanh thong thả chớp mắt, giả vờ làm ra vẻ mặt tủi nhục, lùi lại vài bước. Nhưng trong lòng, hắn đang hân hoan như nở hoa. Cốt truyện đã được xác định, rõ ràng kỹ năng diễn xuất của hắn đã được hệ thống chấp nhận. Hắn đã hoàn thành trọn vẹn đoạn cốt truyện chịu nhục trong buổi tiệc này rồi.

Cốt truyện diễn ra nhanh hơn mong đợi, thật tuyệt!

Bỗng nhiên, một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên: “Thầy Sở?”

Sở Tầm Thanh cứng đờ quay đầu lại, và nhìn thấy Giang Chu đang vui mừng tiến đến. Cậu ta như muốn nắm tay Sở Tầm Thanh, nhưng không hiểu sao lại rụt tay lại nửa chừng, chỉ túm chặt lấy vạt áo mình.

Giang Chu vốn dĩ không định tham dự tiệc sinh nhật của Tam hoàng tử, nhưng người nhà đã khuyên nhủ mãi nên cậu đành miễn cưỡng đến. Trong lòng cậu vẫn còn chút bực bội. Khi từ xa nhìn thấy có ai đó đang tranh cãi với vệ sĩ trước cửa, lòng cậu càng thêm khó chịu, định bụng sẽ ra tay trừng phạt kẻ gây rối. Nhưng khi thấy người đó quay lại, cậu bỗng khựng lại, thu hồi ngay ý định ban đầu.

Thầy Sở bình thường không mặc bộ đồ đen thế này, nhưng hôm nay, bộ quần áo này lại tôn lên dáng vẻ của hắn, phác họa vòng eo thon gọn. Nếu chụp ảnh và đăng lên trang web của trường, chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải hét lên đầy ngưỡng mộ.

Giang Chu hơi nghiêng người, ánh đèn sao chiếu vào gương mặt cậu, chiếc áo sơ mi cũng không cài kín như mọi khi, mà chiếc cúc trên cùng đã được mở, để lộ làn da sáng bóng cùng xương quai xanh tuyệt đẹp dưới ánh sáng.

Giang Chu đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hầu kết không tự giác chuyển động.

Nhìn Sở Tầm Thanh với đôi môi mỏng hơi mím lại, trong mắt còn toát ra một chút yếu đuối hiếm gặp, Giang Chu thấy tim mình như bị siết chặt, cảm giác khó chịu xâm chiếm lòng cậu.

Giang Chu bước nhanh đến, túm chặt lấy vạt áo của Sở Tầm Thanh mà cậu đã mơ tưởng từ lâu, khẽ hỏi: “Thầy Sở cũng đến dự tiệc sinh nhật của Tam hoàng tử sao?”

Có vẻ như lần này đến đây không phải là uổng phí.

Người vệ sĩ đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Công tử Giang Chu, người mà anh ta rất kính trọng, hóa ra lại quen biết cái tên nghèo khó đang mặc bộ quần áo rẻ tiền này sao?

Người vệ sĩ vội vàng cúi đầu, khẽ giọng cầu xin Sở Tầm Thanh tha thứ. Giang Chu nhìn thấy, đã hiểu ra mọi chuyện, khuôn mặt cậu sa sầm, đạp mạnh một cái khiến vệ sĩ ngã nhào ra đất, tức giận quát lớn: “Tên chó chết, ai cho mày cái gan này?”

Giang Chu mạnh tay đến nỗi vệ sĩ nằm trên đất cảm thấy vài cái xương sườn của mình đã bị gãy. Nhưng anh ta chẳng dám kêu đau, chỉ có thể quỳ xuống xin tha dưới áp lực từ ánh mắt của Giang Chu.

Sở Tầm Thanh nhanh chóng kiểm tra tiến độ cốt truyện từ hệ thống. Khi nhìn thấy điểm số đã hoàn thành, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, kéo nhẹ tay Giang Chu, nói nhỏ: “Không sao, chúng ta vào thôi.”

Trong lòng thầm nghĩ, chúng ta còn phải tiếp tục diễn cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Chu đạp thêm một cú vào người vệ sĩ, rồi mới quay lại đuổi theo Sở Tầm Thanh, cẩn thận nói: “Tam hoàng tử là nhân vật chính trong buổi tiệc này, chắc sẽ bận rộn và không có thời gian gặp thầy. Nếu không, để em cùng thầy đi dạo quanh đây?”

Từ xa, cậu nhìn thấy Trần Quý và một vài học sinh khác đang đứng sau lưng các công tước trong đại sảnh. Khi thấy cậu đi cùng thầy Sở, bọn họ tức giận nghiến răng nghiến lợi. Giang Chu nhận thấy điều đó, khẽ nhướng mày, rồi mạnh dạn đưa tay nắm lấy cánh tay của Sở Tầm Thanh.

Lâm Chỉ Niên đầy oán hận nhìn Giang Chu chằm chằm, tức tối nói với Trần Quý: “Cậu ta từ bao giờ đã dụ dỗ được thầy Sở vậy?”

Cô là tiểu thư được cưng chiều của gia đình đại công tước, và cũng là thành viên cuồng nhiệt nhất trong đội hâm mộ của thầy Sở. Phần lớn những bức ảnh và video trên trang web của trường đều do cô chế tác.

Trần Quý liếc nhìn cô một cái, cười lạnh nhưng không nói gì.