Pháo Hôi Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Quyển 1- chương 3: Thầy giáo hư vinh của học viện quý tộc

Ngày hôm sau.

Nguyên Đốc ngồi bất động ở hàng ghế cuối cùng, trong góc lớp.

Hôm qua, thầy Sở đã cứu cậu, còn nắm tay cậu nữa. Tất cả mọi thứ xảy ra như trong một giấc mơ, khiến cậu mơ hồ, như đang lơ lửng giữa những đám mây, không muốn tỉnh lại.

Nhưng những gì xảy ra hôm nay lại cho thấy: Đây không phải là mơ.

Chỗ ngồi của cậu nằm gần thùng rác, trên ghế còn bị ai đó cố ý bôi đầy màu, bên trong ngăn bàn bốc lên một mùi tanh khó chịu, chẳng cần đoán cũng biết đó là do đám quý tộc ngạo mạn đã bỏ thứ kinh tởm gì vào đó.

Một giọng nói đầy ác ý vang lên từ phía trên: “Đồ rác rưởi từ tinh cầu thấp kém, ngồi ở đây thoải mái chứ hả?”

Nguyên Đốc lắc đầu, không ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười vang xung quanh.

Chuông vào lớp đã reo, đây là tiết Lịch sử, nhưng giáo viên cũng chỉ là một người có thân phận thấp kém, giống như không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Cậu bị túm cổ áo, kéo ra khỏi chỗ ngồi, bắt phải quỳ xuống sàn, mặt bị tát đến sưng đỏ. Cơn đau âm ỉ từ gương mặt lan ra, Nguyên Đốc cố mở mắt, khẽ nói: “Tiết tiếp theo là tiết Luyện khí…”

Cậu không muốn để thầy Sở thấy mình chật vật như thế này lần nữa.

Cậu cũng không muốn thầy Sở nghĩ rằng mình là một kẻ vô dụng.

Những người xung quanh khựng lại một chút. Trần Quý, kẻ đang đánh cậu, cười nhạt, vỗ nhẹ lên mặt sưng đỏ của Nguyên Đốc, nói: “Mày làm cách nào mà quyến rũ được thầy Sở hả?”

Nguyên Đốc chỉ biết lắc đầu yếu ớt. Trần Quý mới buông cổ áo cậu ra, cười lạnh lùng: “Không cần nói gì, mày hiểu ý tao là được.”

Nguyên Đốc gật đầu, vài người khác cũng buông cậu ra. Cậu yếu ớt kéo thân mình về góc phòng, nắm chặt tay.

Một ngày nào đó, rồi sẽ có một ngày…

Cậu nghiến răng nghĩ, bỗng nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Nguyên Đốc, lên ngồi phía trước đi.”

Nguyên Đốc ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy thầy Sở bước vào, khẽ nhíu mày, tay đặt lên giữa trán.

Sở Tầm Thanh vừa buộc lại dây áo khoác màu đen, vừa chỉ về phía trước, ra hiệu cho Nguyên Đốc đến ngồi.

Theo kịch bản, thầy Sở phải gây khó dễ cho cậu trong lớp, nên ngồi gần cậu để tiện bề hành động.

Ơ? Mình chưa làm khó gì cậu ta mà sao đã thấy cậu ta rưng rưng nước mắt thế này?

Hệ thống nhận xét: “Không sao đâu, cốt truyện vẫn đang diễn tiến.”

Sở Tầm Thanh gật đầu, rồi chỉ dẫn cả lớp bật lò luyện khí lên.

Tiết học này là về cách luyện chiếc nhẫn trữ vật đơn giản. Những ánh sáng đủ màu sắc lóe lên khắp lớp, ai nấy đều chăm chú vào công việc của mình.

“Nguyên Đốc, hạ tay xuống thấp hơn.”

Sở Tầm Thanh bước đến cạnh Nguyên Đốc, kéo tay cậu hạ xuống, rồi tiếp tục nhíu mày, nói:

“Làm nhiều quá rồi, phải cân đối lại.”

“Cầm nhầm rồi, cái này mới đúng.”

...

Sau vài lần chỉnh sửa, Sở Tầm Thanh mới hài lòng, nhìn Nguyên Đốc mặt đã từ trắng chuyển sang đỏ. Cậu cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.

Chắc cậu ta đã xấu hổ đến cực điểm rồi! Sở Tầm Thanh gật đầu hài lòng, rồi chuyển sang quan sát các học sinh khác.

Người ngồi bên cạnh Nguyên Đốc chính là Quý Yến, tam hoàng tử của đế quốc, cũng là người được chọn làm người thừa kế tốt nhất. Trong nguyên tác, đây là người duy nhất không bắt nạt nhân vật chính.

Tam hoàng tử nổi tiếng với tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng. So với những công tử giàu có khác, anh đã sớm trưởng thành và có thể tự mình đảm đương mọi việc. Dù anh không trực tiếp bắt nạt Nguyên Đốc, nhưng cũng chẳng bao giờ can ngăn những trò ức hϊếp, luôn giữ thái độ thờ ơ.

Nguyên chủ của Sở Tầm Thanh từng muốn gây ấn tượng với tam hoàng tử, đã tiêu hết tiền lương để mua quà tặng anh ta vào buổi tiệc sinh nhật, nhưng cuối cùng lại bị ném cả người lẫn quà ra ngoài.

A… Hệ thống, món quà đó dù không được nhận, mình có nhất thiết phải mua không? Đến ăn còn chẳng đủ nữa là!

Hệ thống nhô đầu ra nhìn tam hoàng tử với vẻ mặt cao quý, rồi nói nhỏ: “Thôi bỏ đi, chúng ta là luyện khí sư, cứ làm qua loa một món thôi, dù sao cũng sẽ bị ném ra.”

Tam hoàng tử nổi tiếng là một thiên tài, công việc của anh luôn bận rộn, thường không đến lớp. Hôm nay không biết sao lại xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ khiến các fangirl và fanboy của anh ta phát cuồng.

Một thiên chi kiêu tử hoàn mỹ như vậy, chắc chắn sẽ làm bài tập luyện khí hoàn hảo không chút tì vết...

Ơ? Hệ thống? Sao trông anh ta có vẻ thua kém tiểu vai chính vậy?

Tam hoàng tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, chỉ có đôi môi mím chặt, cho thấy tâm trạng anh ta hiện tại không được tốt.

Sở Tầm Thanh quan sát thêm các học sinh khác, rồi phát hiện tất cả mọi người đã hoàn thành chiếc nhẫn trữ vật của mình, nhẫn có cái hoàn chỉnh, cái méo mó, không gian lưu trữ bên trong cũng to nhỏ khác nhau. “Thiên tài khống chế sư” Giang Chu, mồ hôi đầy trán, đang cố cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật mà mình vừa luyện được, dù nó chỉ vừa đủ giống hình dạng.

Nhìn lại chiếc nhẫn trữ vật sáng lấp lánh trên tay Nguyên Đốc, không ai có thể nói gì, chỉ còn lại sự im lặng đáng xấu hổ.

Sở Tầm Thanh dừng lớp, mượn chiếc lò của một học sinh, để cả lớp quan sát kỹ các thao tác của mình.

Anh cố ý làm chậm lại các bước, từ việc điều chỉnh ngọn lửa, khống chế tinh thần lực, xoay tròn chiếc nhẫn, rồi dung hợp vật liệu… Không bao lâu sau, một chiếc nhẫn trữ vật hoàn mỹ xuất hiện.

“Các em hiểu chưa? Làm chậm một chút cũng được, nhưng nhất định phải đảm bảo tinh thần lực được bao bọc quanh chiếc nhẫn.”