Kế Hoạch Câu Cá Của Thiên Kim Giả

Chương 15

Thoạt nhìn nội dung nguyên tác gốc là Tề Tư Tư được nhận về Tân gia.

Cô ta c hào quang vạn người mê, được mọi người sủng ái.

Còn tôi bị mọi người căm ghét.

Cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng nội dung thực tế lại là, hai kẻ điên Vinh Gia Ngôn và Tạ Vô Vọng này, sau lưng muốn độc chiếm tôi, vì để cho tôi cùng gia đình hoàn toàn tách biệt quan hệ mà bọn hắn giả mạo giám định DNA để lừa bọn họ rằng tôi không phải thiên kim thật của Tân gia.

Kết quả, thế mà lại phát hiện ra tôi thật sự không phải con gái ruột của ba mẹ.

Bọn họ lập tức bắt đầu điều tra, tìm ra Tề Tư Tư, cố ý tiếp cận Tề Tư Tư, sau đó để mặc cho tôi nổi điên, tôi càng điên, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi lại càng chán ghét tôi.

Sau đó họ nhân cơ hội đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Không ai quan tâm đến sống ch của tôi.

Sau đó hai tên biếи ŧɦái này lại lén đưa tôi ra ngoài, nhốt vào trong biệt thự.

Đây rõ ràng là cốt truyện được ẩn giấu mà.

Rốt cuộc là thể loại truyện quái quỷ gì thế này???

Sau khi tỉnh dậy, tôi chìm trong suy nghĩ.

Tạ Vô Vọng vẻ mặt lo lắng nhìn tôi: "Tân Can, em không sao chứ?”

Tôi ôm lấy hắn, "Vô Vọng, rốt cục em cũng đã hiểu được lòng mình, người em yêu nhất chính là anh.”

Vẻ mặt hắn kinh hỉ: "Thật sao?”

Tôi gật đầu: "Chúng ta cùng gi*t Gia Ngôn đi. Gi*t anh ấy, sẽ không còn ai đến quấy rầy chúng ta nữa.”

Hắn ngây ngẩn cả người: "Làm vậy…có chút không tốt.”

Tôi rơi lệ: "Nhưng mà, lúc Gia Ngôn nhốt em lại, đã làm..."

Hắn bóp vai tôi: "Cái gì?"

Trong thanh âm mơ hồ còn mang theo hưng phấn.

Mẹ tên biếи ŧɦái này.

"Hắn liếʍ chân của em, anh cũng muốn liếʍ sao?"

Vẻ mặt hắn hóa đá.

Cuối cùng Tạ Vô Vọng cũng không liếʍ chân tôi.

Hắn nhanh chóng muốn bắt đầu động phòng.

Tôi đấm hắn một cái: "Anh đi tắm trước đi.”

Hắn vui vẻ rời đi.

Chờ hắn đi ra, tôi đã cởi sạch quần áo vứt vương vãi trên sàn, trần trụi nằm trong chăn, vươn cánh tay bóng loáng ra, nói với hắn:

"Anh mau tới đây. Để chúng ta có thể chân chính ở bên nhau.”

Hắn lập tức đi tới.

Tôi vội vồ lấy cây giật điện rồi dí vào người hắn.

Chờ hắn co giật một lúc, tôi nhanh chóng cởi dây thừng lúc trước hắn dùng để trói tôi, trói hắn lại.

Chờ tới khi xác định đã trói được Tạ Vô Vọng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tức giận nhìn tôi: "Tân Can, em lại gạt tôi!”

Tôi vô tội nhìn hắn: "Em đã lừa anh cái gì? Anh thích trói tôi như vậy, tôi cũng dùng phương thức anh thích đối phó với anh mà.”

Hắn nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau đó đổi sang lấy lòng tôi: "Tân Can, em thả tôi ra, được không? Về sau tôi sẽ không bao giờ trói em nữa.”

Tôi cười lạnh một tiếng, hắn lừa quỷ à.

Tôi lấy di động của hắn ra, ép hắn mở khoá bằng khuôn mặt, rồi mở tiếp lịch sử trò chuyện của hắn và Vinh Gia Ngôn.

Ngoại trừ việc ân cần thăm hỏi cha mẹ, tổ tông mười tám đời nhà đối phương, hai người bọn họ còn lên kế hoạch âm mưu cô lập tôi ở Tân gia.

Tuy nhiên âm mưu của bọn họ còn chưa dùng tới, tôi liền tự mình phát điên bỏ chạy, phá vỡ mất kế hoạch của họ.

Cho nên mới nói hai người họ biếи ŧɦái vô cùng.

Tôi dùng di động của Tạ Vô Vọng gửi tin nhắn cho Vinh Gia Ngôn: "Tối nay tôi động phòng với Tân Can. Hai người chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”

Vinh Gia Ngôn lập tức gọi tới.

Tôi từ chối.

Hắn gọi ba lần, tôi từ chối ba lần.

Hắn nhắn tin: "Đã nói rồi, em ấy là của chung. Cậu dám ăn mảnh một mình?”

Bọn họ còn nói về chuyện này?

Vậy tại sao lúc trước còn tranh tới tranh lui?

Ha.

Là vì thái độ của tôi, sẽ ảnh hưởng đến thế cân bằng giữa bọn họ.

Vinh Gia Ngôn dễ dàng bị chọc giận.

“Vậy cậu còn không mau tới đây?”

Vinh Gia Ngôn: "Chờ tôi.”

Sau một lúc lâu, hắn lại hỏi: "Tân Can có tức giận hay không? Hay là hai chúng ta giả vờ tranh giành, để cô ấy cho rằng mình một chân đạp hai thuyền là được rồi.”

Tôi tức giận đến mức thiếu chút nữa liền thăng thiên.

“Em ấy đồng ý rồi.”

Tôi gửi.