Kế Hoạch Câu Cá Của Thiên Kim Giả

Chương 7

Tôi đưa Tề Tư Tư về nhà.

Tôi vẫn còn giả vờ là quan hệ của chúng tôi rất tốt, kéo cánh tay của cô ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Những gì tôi có, cô vĩnh viễn cũng không thể đạt được.”

Cô ta khinh thường liếc nhìn tôi: "Danh lợi phú quý đều chỉ là vật ngoài thân, tôi chỉ hy vọng cha mẹ, người thân được bình an.”

Tôi cũng khinh thường cắt ngang lời cô ta.

Quả nhiên, tôi vừa đưa Tề Tư Tư đến trước mặt ba mẹ, liền có vị khách chưa từng gặp tôi bưng chén rượu tới, nói với ba mẹ tôi:

"Ai nha, Tân tổng, Tân phu nhân, con gái của hai vị lớn lên giống Tân phu nhân quá, quả như là từ cùng một khuôn đúc ra.”

Tôi giận dữ, quát lớn: "Ông nói bậy bạ gì thế, tôi mới là con gái của ba mẹ, Tề Tư Tư chẳng qua chỉ là khách tới thăm nhà của chúng tôi. Tuy rằng cô ta có dáng vẻ rất giống mẹ, tuy rằng cô ta và tôi sinh ra ở cùng một bệnh viện, trong cùng một ngày, nhưng cũng đâu phải giống như trong tiểu thuyết bế nhầm con, làm sao cô ta có thể trở thành con gái của ba mẹ tôi!”

Ba tôi giận dữ quát: "Tân Can, con đang nói linh tinh cái gì vậy!

Tôi giậm chân: "Ba không thương con, ba nhất định là cảm thấy con chẳng giống ba mẹ chút nào, vậy con đi là được!"

Nói xong, tôi vội vàng chạy đi.

Ở trong mắt người ngoài, tôi giống như một bà điên.

Nhưng, tôi đã nhìn thấy Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn đi về phía tôi, tôi phải chạy nhanh hơn nữa.

Để cho bọn họ tranh giành nữ chính đi.

Trước khi đi, tôi còn thuận thế mang theo một cái bánh ngọt.

Lấy về nhà để tôi ăn.

Về đến nhà, tôi khóa chặt cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Bị buộc phải rời khỏi hoàn cảnh thân thuộc với mình, sau đó lại phải sống một mình, trong lòng tôi vẫn có chút bất an.

Ai có thể cho tôi một trái tim mạnh mẽ chứ?

Sau này, tôi rời khỏi ba mẹ mình, rời khỏi cuộc sống vinh hoa phú quý, tôi cũng nhất định phải sống cho thật tốt.

Tôi ăn một miếng bánh ngọt, nắm chặt tay để cổ vũ bản thân.

Dù là cha mẹ nuôi hay cha mẹ ruột của tôi, đều sẽ không cho tôi sắc mặt tốt.

Cha mẹ ruột cảm thấy Tề Tư Tư quan trọng, cảm thấy họ mắc nợ Tề Tư Tư.

Còn cha mẹ nuôi cảm thấy Tề Tư Tư do bản thân mình nuôi lớn lại càng thêm thân thiết, hơn nữa Tề Tư Tư lại rất hiếu thuận với họ.

Tôi ở cả hai nơi đều rơi vào tình thế bất lợi.

Cho nên, tôi của sau này, chính là một người cô độc.

May mắn thay, lúc trước tôi vẫn vì chính mình mà cố gắng kiếm thêm chút tiền tài.

Tôi mở điện thoại ra, nhìn cửa hàng mình đang mở.

Tôi bán toàn bộ tranh của mình trên cửa hàng taobao.

Thấy có 2 bức tranh đã được đặt mua, tôi thấy an tâm phần nào.

Chỉ cần không chết đói, tôi nhất định có thể sống thật tốt.

Bởi vì trường học không cho phép vắng mặt quá lâu, ngày hôm sau, tôi liền đến trường.

Ở cửa phòng học, tôi gặp được mẹ, bà đang lo lắng đứng chờ ở cửa.

Tôi đi qua, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, người tới đây làm gì?"

Bà nhìn tôi, vẻ mặt xấu hổ, trong tay còn đang xách theo một cái túi.

Tôi vừa định nhận lấy, tưởng rằng là bà mang đến cho tôi.

Kết quả, mẹ tôi lướt qua tôi, trực tiếp đi về phía sau.

Tôi vừa quay đầu, thấy được Tề Tư Tư.

Mẹ tôi run rẩy muốn sờ Tề Tư Tư, nhưng nhịn xuống, chỉ nói: "Tư Tư à, dì tiện đường qua trường của con, mang cho con chút đồ ăn, con nếm thử đi."

À, tôi biết rồi.

Bây giờ tôi đã thúc đẩy sự phát triển của kịch bản.

Bọn họ hẳn là đang chờ kết quả của trung tâm giám định thân nhân.

Tôi thở hồng hộc: "Tề Tư Tư, cậu cướp mẹ của tôi đi, tôi liều mạng với cậu!"

Mẹ tát tôi một cái: "Con điên rồi! Mẹ đã dạy con như vậy sao? Mấy ngày trước thì chơi trò mất tích, hôm qua lại nháo tiệc sinh nhật, hôm nay thì cư xử không có giáo dưỡng như vậy! Tính tình của con, sao lại không giống mẹ chút nào! Như thế sao có thể là con gái mẹ!?”

Tôi che mặt, ngơ ngác nhìn mẹ.

Tuy rằng tôi đã biết kết quả, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Lúc này, mẹ Tề Tư Tư cũng vọt tới.