Kế Hoạch Câu Cá Của Thiên Kim Giả

Chương 6

Tôi vẫn chưa lên tiếng.

Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo: "Tân Can. Không phải em bảo rằng phải trở về ký túc xá học bài sao?”

Tôi quay đầu lại, thấy được Tạ Vô Vọng đang dùng một ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm tôi.

Mà cách đó không xa, là ba người bạn cùng phòng của tôi, đang kinh ngạc nhìn chúng tôi.

Mà nữ chính Tề Tư Tư, đang nhìn tôi nở một nụ cười ý vị sâu xa.

Tôi vội vàng, kinh hãi đẩy tay Vinh Gia Ngôn ra.

Hai người họ lập tức tới gần tôi, chất vấn: "Em trêu đùa anh?”

Vinh Gia Ngôn: "Em một bên câu anh, một bên câu hắn, cùng hắn hẹn hò xong, liền tới tìm anh, em coi anh là cái gì?!"

Tạ Vô Vọng: "Tôi vẫn luôn cho rằng, em là một cô gái nhỏ đơn thuần cái gì cũng không hiểu, không ngờ tới, tâm tư em lại thâm sâu như vậy!"

Tôi đón nhận ánh mắt của họ, lộ ra dáng vẻ "lợn chếc không sợ nước sôi": "Em không hề đùa giỡn hai anh, em coi các anh là anh em, nhất định là có người vu khống em!"

Tôi chỉ vào Tề Tư Tư cách đó không xa, phẫn nộ nói: "Con tiện nhân này, nhất định là do cô vu oan em, châm ngòi quan hệ của chúng ta, hôm nay em sẽ cho cô ta biết tay!”

Tề Tư Tư đi tới, vẻ mặt vô tội: "Tân Can, cậu nói gì vậy, không phải cậu luôn khoe khoang trước mặt chúng tôi, cậu có hai con chó liếʍ trung thành sao, cậu còn nói cậu có thể đùa giỡn họ thế nào cũng được”.

Cô ta ra vẻ kinh ngạc nhìn Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn, che miệng nói: "Người cậu nói không phải là họ chứ?"

Tạ Vô Vọng cùng Vinh Gia Ngôn nhìn thấy Tề Tư Tư, đều ngây dại.

Tề Tư Tư rất đẹp.

Mà hiện tại khuôn mặt bừng sáng, đường hoàng làm người ta không dời mắt đi được.

Quả đúng là vạn người mê.

Tôi thở hổn hển: "Có phải do cô nói hay không?"

Cô ta nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

Tôi chỉ vào cô ta, tức giận đến phát run, oán hận giậm chân, mắng: "Các người đều bắt nạt tôi!"

Nói xong, tôi lập tức bỏ chạy.

Trước khi có người kịp phản ứng, tôi đã chui vào xe taxi.

Trở về ký túc xá là chuyện không thể nào.

Về nhà cũng không được.

Vừa vặn không lâu sau đó chính là sinh nhật của tôi.

Đến lúc đó Tề Tư Tư sẽ trở về nhà.

Mà tôi, hiện tại có thể trực tiếp trở về ở căn nhà lúc trước đã mua.

Tôi thoải mái trốn trong nhà mấy ngày.

Điện thoại di động thì tắt máy.

Mỗi ngày đều xem kịch, vẽ tranh.

Mới nhắc đến thôi đã thấy sung sướиɠ.

Tôi không trở lại trường cho đến buổi tiệc sinh nhật của mình.

Trong ký túc xá, Tề Tư Tư đang nghiêm túc học tập.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Làm bộ làm tịch, thành tích của cô tốt thì có ích lợi gì, tương lai còn không phải làm công cho tôi sao.”

Tề Tư Tư mỉm cười: "Tân Can, sao mấy ngày nay không thấy cậu về?”

Tôi tức giận chỉ vào cô ta: "Đừng tưởng rằng có cô châm ngòi ly gián, thì có thể phá hoại tình cảm của chúng tôi!”

Vẻ mặt cô ta vẫn rất bình tĩnh: "Được.”

Tôi đã chụp một bức ảnh của cô ta và gửi cho mẹ tôi xem.

Tôi còn nói một câu: "Mẹ, mẹ xem bạn học này của con, lớn lên giống mẹ, hai người bọn con còn sinh ra cùng ngày ở cùng một bệnh viện.

Mẹ tôi gọi điện cho tôi: "Con nhóc chết tiệt, con chạy đi đâu rồi, điện thoại tắt máy, tin nhắn thì không trả lời. Vô Vọng và Gia Ngôn vẫn luôn tìm con mấy ngày hôm nay đấy.”

Tôi đã tạo ra một trò hề.