Kế Hoạch Câu Cá Của Thiên Kim Giả

Chương 4

Tôi hắng giọng, thầm nghĩ hắn vẫn còn hữu dụng.

Tôi nói: "Vô Vọng, em làm tất cả đều vì anh, tại sao anh lại không hiểu cho em cơ chứ?"

Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi nói: "Em nỗ lực khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, chỉ vì muốn được sánh vai với anh, anh luôn đứng ở vị trí cao như vậy, em không muốn anh cảm thấy em là đồ vô dụng."

Hắn quả nhiên cảm động không thôi.

Nhưng hắn lại nói: "Vậy để tôi dạy thêm cho em, em đừng tìm Vinh Gia Ngôn nữa.”

Tôi đáp lại: "Thật ra, em tìm anh ấy làm loại việc thấp kém này, cũng là vì anh.”

Tôi dùng ánh mắt tràn ngập kiên định nhìn hắn: "Vì anh xứng đáng thực hiện nhiều chuyện ý nghĩa hơn cho em. Anh có từng nghe thấy câu nói này chưa? ‘¹Cử án tề mi’. Ôi, câu thành ngữ ấy tốt đẹp biết mấy. Chính là để chỉ những người yêu nhau..."

²Cử án tề mi: Ý chỉ nhất mực tôn trọng nhau, yêu thương thắm thiết, trân trọng yêu thương.

Tôi thẹn thùng liếc nhìn hắn: "Cùng nhau vẽ tranh, trên những trang giấy vẽ ra bao cảnh sắc tốt đẹp, khiến ai ai cũng hướng tới.”

“Em biết ông ngoại anh từng dạy lại tất cả kiến thức hội hoạ cho anh, nếu như anh nguyện ý dạy em, vậy em..."

Ông ngoại hắn là một họa sĩ nổi tiếng thế giới, vừa qua đời.

Tôi có chút thiên phú hội hoạ, chỉ là lúc trước luôn muốn làm một đồ vô dụng nằm hưởng thụ nhân sinh nên không có tập luyện thêm...

Chỉ cần tôi học được một ít da lông của ông ngoại hắn, trong tương lai chắc chắn tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền để bảo đảm cuộc sống của mình sau này.

Đây là cần câu cá của tôi.

Khi tiến độ học thêm của tôi chạm mốc như bây giờ, Tạ Vô Vọng bắt đầu lén dạy tôi vẽ tranh.

Trong nhà hắn có rất nhiều kiệt tác của ông ngoại, còn có tác phẩm của nhiều danh họa khắp mọi nơi trên thế giới, vì thế tôi có thể thường xuyên đi tham quan học hỏi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Cuối cấp, thành tích của tôi đã dư dả để thi vào một trường đại học tốt.

Vào ngày Giáng sinh, tôi nhận được hai tin nhắn.

Tạ Vô Vọng: "Tân Can, đêm nay rảnh rỗi, tôi dẫn em đến một nơi.”

Vinh Gia Ngôn: "Tân Can, tối nay chúng ta cùng ăn tối để chúc mừng em thuộc top 100 nhé.”

Tôi chính nghĩa trả lời Vinh Gia Ngôn:

"Hiện tại em chỉ một lòng muốn học tập, không có hứng thú với ăn uống vui chơi, em nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút để cố gắng. Vậy nên em không thể hẹn gặp anh được. Thật sự xin lỗi anh, chờ chúng ta thi tốt nghiệp trung học xong, anh muốn làm gì, em đều ở bên anh.”

Vinh Gia Ngôn suy tư hồi lâu, cuối cùng trả lời: "Vậy anh chờ đến khi thi đại học kết thúc.”

Lần trước cự tuyệt Tạ Vô Vọng, cho nên lần này tôi phải hẹn với hắn.

Không cho bọn họ chút ngon ngọt thì không được, phải có thời gian ở bên cạnh họ, nhưng lại không thể một mực thỏa mãn hết.

Đây, chính là cách tôi cân bằng ao cá của mình..

Tạ Vô Vọng trực tiếp gọi trực thăng, sau đó hai chúng tôi dừng lại ở một đỉnh núi.

Sau đó tôi liền thấy được một bầu trời pháo hoa, đẹp như tiên cảnh.

Tạ Vô Vọng: "Tân Can, thích món quà này không?"

Tôi gật đầu, cặp mắt sáng ngời nhìn hắn:

"Vô Vọng, anh tốt với em quá, mỗi lần tặng quà, đều chạm được đến trái tim em, anh là người hiểu em nhất trên đời.”

Hắn cười đến độ mi mắt cong cong, bộ dạng xa cách của một đoá hoa cao lãnh bay biến sạch.

Hắn nói: "Đương nhiên, bởi vì từ trước đến nay anh đều dụng tâm suy nghĩ xem em thích cái gì, mà không phải giống như tên Vinh Gia Ngôn kia, đi tặng áo bóng rổ cho em. Đó là thứ hắn thích chứ có phải em thích đâu, thật dễ dàng thấy được hắn chẳng để tâm đến em.”

Chiếc áo đó, bị tôi bán đi với cái giá bảy chữ số.

Hơn nữa là do tôi ám chỉ với Vinh Gia Ngôn rằng tôi thích nó, sau đó lại cố ý nói với Tạ Vô Vọng tôi cầm áo bóng rổ thì có thể làm được cái gì đây.

Ha ha…