Đáng Yêu Thêm Một Chút

Chương 30

Khi đi học, Dư Lạc cũng được coi là một thiếu nữ thiên tài, bài văn của cô từng được chọn làm mẫu cho cả lớp. Vậy mà bây giờ lại phải đọc những lời bình luận vô lý này, còn phải kiên nhẫn nhã nhặn trả lời từng câu.

【Xin chào, đây là cách diễn đạt lại, chứ không phải theo ý của bạn nghĩ đâu.】

Dư Lạc dành cả ngày xử lý những công việc linh tinh còn sót lại của mình, đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện đã quá giờ ăn tối.

Cô không nhịn được mà gửi tin nhắn phàn nàn với Hình Lục, viết một đoạn dài rồi còn nhấn mạnh với Hình Lục.

【Em cảm thấy lão Mã là cố tình, ông ta muốn đưa người đến cướp việc của em.】

Nếu không thì làm sao hôm nay đột nhiên lại có nhiều công việc đổ dồn tới như vậy, khiến cô làm không xong, chủ nhiệm Mã rõ ràng là đang gây khó dễ cho cô.

Dư Lạc không chờ phản hồi của Hình Lục, cảm thấy mình đói đến mức chóng mặt, liền lấy một viên kẹo sữa nhét vào miệng rồi chuẩn bị ra ngoài.

Dù đã qua giờ ăn tối, ít nhất vẫn có thể đến nhà ăn tìm món gì đó ăn nhanh.

Cả ngày hầu như không ăn uống gì, khi bước ra ngoài, Dư Lạc cảm thấy mình nhẹ bẫng như sắp bay, cô khóa cửa rồi nhìn về phía phòng đối diện.

Cửa phòng đóng chặt, không biết anh có trở về không.

Hôm nay tiến độ theo đuổi Lộ Tinh Lâm gần như bằng không, nói là dễ theo đuổi, nhưng thực tế cô lại chẳng có chút đầu mối nào.

Trời ơi! Có cách nào để Lộ Tinh Lâm yêu cô ngay lập tức không đây!

Vừa than thở trong lòng, Dư Lạc vừa đi về phía cầu thang, mới vừa rẽ qua chỗ ngoặt, cô cảm thấy mình va phải một làn hơi nước.

Cô sửng sốt, nhìn thấy những giọt nước rơi xuống sàn nhà.

Sau đó, trên đầu chậm rãi vang lên một giọng nói quen thuộc, xuất hiện như một bóng ma.

"Đi đâu thế?"

Dư Lạc bị hỏi bất ngờ, liền theo bản năng trả lời: "Đi ăn tối…"

Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tóc của Lộ Tinh Lâm vẫn còn ướt, nước nhỏ từng giọt xuống, khăn tắm được anh vắt hờ trên vai, cũng không thèm lau khô.

"Sao không sấy tóc rồi mới về?" Dư Lạc cau mày, "Anh cứ để tóc ướt như vậy mà đi bộ dưới gió lạnh về đây sao?"

Hồ bơi cách khu nhà ở khá xa.

Lộ Tinh Lâm liếc nhìn cô, cười xấu xa: "Quan tâm tôi như vậy sao?"

Dư Lạc: …

Cô còn chưa kịp đáp lại, đã bị đại thiếu gia này ném cho cái khăn tắm vào tay.

Anh lười biếng nói.

"Đúng lúc, tôi cũng đói rồi, lát nữa đi ăn với tôi." Lộ Tinh Lâm dừng lại một chút, nghiêng người, "Em lại đây."

Dư Lạc: ?

Cô nhìn thấy Lộ Tinh Lâm đi về phía phòng của mình, anh đi tới cửa nhưng không đóng cửa phòng lại, Dư Lạc đứng ở cửa Lộ Tinh Lâm ngẩn người.

Cái này…

Là bảo cô vào sao?

"Ngẩn ra làm gì, vào đi." Lộ Tinh Lâm quay đầu nhìn cô một cái.

Nhưng Dư Lạc vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy một mình vào phòng của một người đàn ông là chuyện rất nguy hiểm.

Vì thế cô mở miệng từ chối.

"Tôi không vào đâu, đợi anh ở bên ngoài nhé, hoặc là tôi về phòng mình…"

Dư Lạc tỏ rõ ý từ chối, không muốn ở một mình với anh trong phòng, khiến khóe miệng của Lộ Tinh Lâm cong lên, anh bước nhanh lại gần cô.

Phong cách hành sự của Lộ Tinh Lâm luôn khiến cô không thể đoán trước.

Cho nên lúc này, Dư Lạc cũng không ngờ Lộ Tinh Lâm sẽ trực tiếp kéo cô vào phòng, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh vào, chân dài duỗi ra, tiện tay đóng sập cửa lại.

Dư Lạc phản ứng lại nhờ tiếng ‘cạch’ khi cửa đóng.

Cô bị ép sát vào sau cánh cửa.

Lộ Tinh Lâm giữ lấy vai cô, không cho cô nhúc nhích.

Ở khoảng cách gần, hơi thở nóng rực của anh rơi xuống, len lỏi qua sau tai, xương quai xanh của cô.

Cô nghe thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở của Lộ Tinh Lâm lướt qua tai cô, cố ý ghé vào nở nụ cười xấu xa.

"Sao vậy, sợ tôi bắt nạt em à?"

Dư Lạc hiếm khi cứng họng, cô chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng, len lén nhìn trộm đôi môi của Lộ Tinh Lâm.

Trong trí nhớ, đôi môi anh mềm mại.

Chính vì từng hôn nhau, nên ký ức chung trước đây cứ bừng lên, cô muốn xóa đi cũng không được.

Lộ Tinh Lâm, đồ xấu xa :)

Anh cũng không hôn cô, chỉ giữ chặt vai cô, không cho cô nhúc nhích, cứ để hơi thở nóng rực của mình xâm chiếm.

Ban đầu, cô vẫn còn gắng gượng được, nhưng ngay sau đó, một giọt nước từ mái tóc của Lộ Tinh Lâm rơi xuống, vừa vặn rơi vào ngực cô.

Giọt nước bướng bỉnh trượt theo khe rãnh, đi xuống, một đường lướt xuống bụng cô.

Khiến cô ngứa ngáy muốn phát điên.

Trong khoảnh khắc, cả người Dư Lạc đều nóng lên, suýt chút nữa đỏ mặt, may mà quần áo và tóc che được phần lớn da thịt.

Đầu óc cô mơ hồ, nghe Lộ Tinh Lâm cười nhạo, nói.

"Sao tôi cảm thấy, giữa hai chúng ta, hình như tôi nên là người lo lắng hơn mới đúng?"

Dư Lạc giật mình tỉnh lại, vội đẩy anh ra, nghiêm túc trách móc: "Anh… anh đúng là đồ lưu manh!"

Lộ Tinh Lâm buông tay, cười ra tiếng.

"Chỉ vậy thôi mà đã gọi là lưu manh rồi à?" Anh dựa sang một bên, "Vậy tâm lý của em còn phải luyện nhiều."

Dư Lạc: ?

Sao lại lôi tâm lý vào đây chứ!

"Không phải em nói là tôi dễ theo đuổi sao." Lộ Tinh Lâm nhấn mạnh, "Đợi đến khi em theo đuổi được tôi, thành người yêu rồi, tôi còn làm những chuyện quá đáng hơn."

Dư Lạc: ………………………

A a a a a a a a!!!!

Những gì trên mạng nói đều là sự thật! Không lẽ cô thật sự phải “hiến thân vì công việc” sao?

Dư Lạc như đứng hình.

Cuối cùng chỉ đáp lại hai câu.

"Khoan đã, tôi nghĩ đây là một dự án bổ sung, phải tăng thêm tiền, tôi hiện tại chỉ chấp nhận tình cảm thuần khiết, chính là kiểu như…"

“Có thể hôn môi, nhưng chỉ ở mức không được đưa lưỡi vào thôi.”



Một trò cười ngớ ngẩn, Dư Lạc chỉ nhớ cuối cùng Lộ Tinh Lâm cười đến không thẳng lưng nổi, còn giơ tay chọc vào trán cô, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy.

“Em đang nghĩ gì thế? Hả?”

Lúc đó, Dư Lạc chỉ muốn xóa bỏ vài ký ức trong đầu mình, ngồi thẫn thờ trong phòng đầy ảo não, chờ anh sấy tóc xong, rồi cùng Lộ Tinh Lâm ra ngoài ăn tối.

Sau bữa tối, Dư Lạc về phòng xử lý chút công việc rồi lăn ra ngủ ngay lập tức, coi như không biết gì hết.

Vừa lúc hôm nay ăn tối no căng, cũng giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Lộ Tinh Lâm vốn là đại thiếu gia thích cầu kỳ, anh nói hiện tại câu lạc bộ chỉ có thức ăn nhanh, tập luyện xong mệt mỏi nên phải ra ngoài bổ sung protein cao.

Cuối cùng, anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng hải sản, món nào Lộ Tinh Lâm cũng muốn ăn, rồi gọi một đống lớn.

“Anh gọi nhiều vậy làm gì, chúng ta chỉ có hai người thôi mà,” Dư Lạc nói với anh.

“Ai gọi thì người đó trả tiền,” Lộ Tinh Lâm đáp, “Tôi không đến nỗi bắt em trả chút tiền này đâu.”

Nhưng thực sự là anh đã chọn quá nhiều món.

Cuối cùng, vẫn là Dư Lạc với suy nghĩ không thể lãng phí, hải sản cũng không dễ béo, cô kiên trì ăn sạch hết những món đó.

Sáng sớm hôm sau, Dư Lạc vừa mở mắt ra đã xử lý tin nhắn công việc, mơ mơ màng màng đọc tin nhắn, không mấy ngạc nhiên.

Chủ nhiệm Mã: 【Tiểu Dư, hôm qua vất vả cho cô rồi. Hôm nay tôi sẽ dẫn người qua giúp cô, giữa trưa sẽ đến, cô chuẩn bị trước đi.】

Quả nhiên, những lời cô nói trước đó đều bị chủ nhiệm Mã coi như gió thoảng bên tai, ông ta chỉ muốn dựa vào chức vụ của mình mà đè bẹp cô gái trẻ mới đến mà thôi.

Rõ ràng là vừa mới ngủ dậy nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác mệt mỏi.

Lúc mười mấy tuổi, cô có sự nhiệt huyết ngây thơ, tràn đầy sức sống, nghĩ rằng chỉ cần làm tốt mọi việc là đủ rồi.

Sau đó, cuộc đời đã dạy cô nhiều bài học.

Dư Lạc cuối cùng cũng nhận ra, trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.