Đáng Yêu Thêm Một Chút

Chương 26

Lộ Tinh Lâm vừa ăn bánh vừa lướt điện thoại, một lúc sau Tô Bạch bất ngờ thay đổi suy nghĩ, đồng ý với quan điểm của Lộ Tinh Lâm.

“Nhưng mà đúng thật.”

“Nếu là năm năm trước, có lẽ Dư Lạc chỉ cần ba ngày là có thể bắt được cậu, nhưng bây giờ... đúng là khó nói.”

Lộ Tinh Lâm liếc nhìn anh ta: “Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Ồ, tôi nói thật đấy.” Tô Bạch tiến đến gần,

“Cậu không xem vòng bạn bè của Dư Lạc hiện tại sao?”

Lộ Tinh Lâm cau mày: “Gì cơ?”

Tô Bạch tiếp tục phân tích.

“Hồi trước cậu thích Dư Lạc, chẳng phải vì cô ấy rất đáng yêu và đầy năng lượng sao? Lúc chúng ta còn học cấp ba, cô ấy chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể vui cả nửa ngày, đăng ngay lên trang cá nhân.”

“Một ngày đăng năm bài mà không bài nào giống bài nào.”

“Hồi đó tôi hỏi cậu thích Dư Lạc ở điểm nào, cậu nói sao?”

“Không nói rõ được là thích vì điều gì cụ thể, nhưng chỉ đơn giản là thấy cô ấy ngày nào cũng vui vẻ, và làm cho mọi người xung quanh cũng vui lây.”

Tô Bạch nói, tiếp tục lướt qua trang cá nhân của Dư Lạc.

“Hiện tại, trang cá nhân của cô ấy chỉ cho xem trong nửa năm, và chỉ có ba bài đăng, thậm chí có một bài là đăng vào hôm qua.”

Bài đăng hôm qua viết rằng:

【Tình cờ gặp được mấy chú mèo hoang dễ thương, thật vui khi chúng được người tốt cứu.】

Có vẻ như cũng chẳng phải cô ấy cứu, vậy không hiểu vui vì điều gì, Tô Bạch thở dài, không hiểu nổi, rồi tắt màn hình điện thoại.

“Lộ Tinh Lâm, mặt trời bé nhỏ của cậu dường như đã tắt điện rồi.”

Tô Bạch nói xong, nghiêm túc nhìn Lộ Tinh Lâm, tò mò không biết phản ứng của anh sẽ thế nào.

Kết quả là Lộ Tinh Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn bánh trước mặt. Bánh mà Dư Lạc làm không quá lớn, nhưng ăn một mình thì có hơi nhiều.

Tô Bạch khẽ hừ một tiếng, không nói gì nhưng trong lòng thì đã muốn lật mắt.

Cái thằng Lộ Tinh Lâm này! Bánh to thế mà không biết chia sẻ với anh em! Bánh do bạn gái cũ làm ngon thế à?

Ăn đi, ăn không chết được cậu đâu :)

Hai người giữ im lặng trong một lúc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tô Bạch chỉ đơn giản lướt qua một nhóm nhỏ trên WeChat.

Anh ta gửi tin nhắn cho những người anh em khác.

【Các anh em ơi, bạn gái cũ của Lộ Tinh Lâm đang theo đuổi cậu ta, cá cược không? Bao lâu thì cậu ta sẽ bị thu phục.】

Sau khi tin nhắn của Tô Bạch được gửi đi, trong nhóm lập tức bùng nổ.

【Wtf, bạn gái cũ của cậu ta, là ai?】

【Là ai cái gì? Cậu mẹ nó bị ngốc à, Lộ Tinh Lâm chỉ có mỗi một mối tình, là cô bạn học cấp ba, tên là Dư Lạc.】

【Ồ ồ ồ, chính là cái tên mà mỗi lần Lộ ca uống say đều nhắc tới, tôi mẹ nó tưởng các cậu nói giỡn, ai ngờ thật sự có một người!】

【Cậu vào nhóm muộn quá nên chưa thấy cảnh Lộ ca thâm tình như thế nào đâu :)】

Mối tình đầu với một cô gái như thế, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.

Hầu hết những người trong nhóm đều không phải là bạn học cấp ba của họ, mà là những người quen biết sau này trong đại học, chủ yếu qua việc chơi game cùng nhau.

Bọn họ thường tổ chức các buổi gặp mặt trực tiếp, mà con trai đi ra ngoài chơi, thường là đi ăn đồ nướng, uống rượu. Dù tửu lượng của Lộ Tinh Lâm khá tốt, nhưng đi nhiều bên bờ sông thì cũng có lần ướt chân.

Cũng có những lúc Lộ Tinh Lâm bị chuốc say.

Lộ Tinh Lâm hiếm khi say một lần, còn nhớ rõ lần đầu tiên mọi người chuốc say anh, Lộ Tinh Lâm đã làm vài điều kỳ lạ.

Chẳng hạn như....

Vào một ngày hè nắng gắt, nhiệt độ lên đến 40 độ C trong giữa tháng nóng nhất, Lộ Tinh Lâm đi khắp các cửa hàng văn phòng phẩm và hỏi ông chủ xem có cây thông Noel và loại tuyết nhân tạo có thể phun được không.

“Ôi trời, cậu ơi, thời tiết như thế này làm sao có cây thông Noel được? Phải đến tháng 12 mới có mà, bây giờ còn nửa năm nữa cơ.”

Mọi người xung quanh đều không hiểu, và cũng góp lời.

“Đúng vậy, Lộ ca, cậu thích Giáng sinh đến vậy sao? Ha ha ha, đừng làm khó ông chủ nữa.”

Lộ Tinh Lâm không thay đổi sắc mặt, nhưng rõ ràng rất khó chịu, nhíu mày.

“Nếu không mua được, thì chúng ta đi tìm cửa hàng khác.”

Hôm đó, ban đầu mục đích của mọi người là chuốc say Lộ Tinh Lâm để khai thác chút chuyện riêng tư, nhưng kết quả là phải theo chân Lộ Tinh Lâm chạy khắp các cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng tiện lợi và tiệm tạp hóa ở Bắc Kinh, chỉ để hỏi mỗi một câu là có bán cây thông Noel và tuyết giả hay không.

Cả nhóm đều thở hổn hển, không hiểu sao Lộ Tinh Lâm lại không biết mệt.

Dù sao uống rượu cũng không thể lái xe, nên phần lớn đường bọn họ đi đều phải dùng "sức của đôi bàn chân". Có người không chịu nổi, lên tiếng phàn nàn:

“Chết tiệt, con đường của Lộ ca thực sự là đi bộ đấy, cậu ta mẹ nó đúng là có thể đi.”

“Không phải chứ, những người chơi đua xe đều có thể lực thế này sao? Biết là có sự chênh lệnh giữa chúng ta và cậu ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến vậy.”

Tất nhiên, cũng có người quay sang hỏi Tô Bạch.

"Lộ ca rốt cuộc làm sao thế? Cậu ta thật sự muốn có một Giáng sinh đến vậy sao?"

Lúc đó Tô Bạch cũng không biết phải trả lời sao, chỉ đành chạy theo Lộ Tinh Lâm, vừa chạy vừa nói: "Con mẹ nó, làm sao tôi biết cái tên dở hơi này đang nghĩ gì!"

“Các cậu không phải là bạn học sao?"

“Tôi đâu phải con giun trong bụng cậu ta mà biết được."

Cả nhóm cứ thế mà lang thang suốt cả đêm, mãi đến khi trời sáng, Lộ Tinh Lâm mới chịu ngừng lại.

Đại thiếu gia vẫn luôn tỉ mỉ và kén chọn ngày thường, lúc ấy lại tùy tiện ngồi xuống một bậc thềm bên đường, nơi vẫn còn bụi bặm chưa được quét dọn từ ngày hôm trước.

Lộ Tinh Lâm vốn có chút bệnh sạch sẽ, nhưng lúc ấy, sự ám ảnh đó hoàn toàn biến mất. Đó cũng là lần đầu tiên nhóm bạn thấy Lộ Tinh Lâm có chút uể oải, lần đầu tiên thấy Lộ Tinh Lâm dường như bất lực trước một điều gì đó.

Trong mắt mọi người, Lộ Tinh Lâm luôn là người kiêu ngạo, không ai bì nổi.

Nhưng hôm đó, anh chỉ ngồi đó, cúi đầu.

“Không tìm thấy.”

Lúc ấy có người không hiểu, nghĩ rằng Lộ Tinh Lâm có thể là đang che giấu một sở thích kỳ lạ nào đó, bởi khi người ta say rượu, đôi khi lại trở nên "trẻ con" như vậy.

Bọn họ còn đi qua an ủi Lộ Tinh Lâm: "Không sao cả, những thứ này hôm nay không mua được thì mình đặt hàng trên mạng, sáng mai là có thôi mà."

Nhưng Lộ Tinh Lâm chỉ nói....

“Không tìm thấy cô ấy, cũng không tìm thấy cây thông Noel mà cô ấy thích.”

Lúc đó mọi người mới nhận ra, từ đầu đến cuối, Lộ Tinh Lâm không hề tìm kiếm một cây thông Noel hay tuyết nhân tạo nào cả.

Lúc này Tô Bạch mới ngộ ra, liền vào cửa hàng tiện lợi mua cho Lộ Tinh Lâm một cây kem vị chocolate và ném cho anh.

“Coi như là cô ấy mua cho cậu đi.”

Lộ Tinh Lâm say đến hồ đồ, nhưng thực sự nhận lấy cây kem như một sự an ủi.

Có người khϊếp sợ, nói: "Chết tiệt, Tô Bạch, cậu biết chuyện gì sao? Sao không nói với bọn tôi sớm?"

Tô Bạch chỉ biết bực bội gãi đầu, "Tôi mẹ nó cũng chỉ mới biết hôm nay thôi."

Thực ra, Lộ Tinh Lâm và Dư Lạc chia tay vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Đáng lẽ ra, đó phải là mùa hè tuyệt vời nhất của bọn họ, khi không còn áp lực học hành, không có giáo viên hay phụ huynh can thiệp, cả hai đều đã trưởng thành.

Nhưng con trai thường trưởng thành sớm hơn, Tô Bạch còn thường nhắc nhở Lộ Tinh Lâm: “Chú ý an toàn.”

Lộ Tinh Lâm khịt mũi coi thường, đáp: “Tôi là chiến thần tình yêu thuần khiết, bạn gái tôi còn nhỏ, phải nuôi lớn rồi mới tính tiếp.”

“Được, được, được.” Tô Bạch cảm thấy mình không cần thiết phải lo lắng nhiều, vì anh ta biết Lộ Tinh Lâm không chỉ nói suông, mà thực sự là người rất có chừng mực.

Kỳ nghỉ hè đó, Tô Bạch cũng không định rủ Lộ Tinh Lâm ra ngoài chơi, vì biết Lộ Tinh Lâm đang bận hẹn hò.

Hơn nữa, anh ta tin rằng hai người bọn họ sẽ còn ở bên nhau rất lâu, dù Lộ Tinh Lâm không thể theo kịp thành tích học tập của Dư Lạc.

Dư Lạc là một cô gái tài năng, luôn đứng đầu lớp, nhưng Dư Lạc đã từng nói cô sẽ ở lại Bắc Kinh.

Lộ Tinh Lâm thì không quá bận tâm về việc chọn trường đại học, chỉ cần có thể học cùng trường với Dư Lạc là tốt nhất. Nếu không thì anh cũng không sao cả, vì đã nhận được lời mời từ câu lạc bộ đua xe, dù gì thì anh cũng sẽ ở lại Bắc Kinh.

Trong lúc tập luyện, anh còn có thể đến đón bạn gái, lái xe thể thao đến trường đại học đón bạn gái, đảm bảo khiến người khác ghen tị đến chết.

Lộ Tinh Lâm đã vẽ ra tương lai của bọn họ rất rõ ràng, ai nghe xong cũng đều cảm thấy rất ngưỡng mộ.