Dịch vụ tại trung tâm SPA cao cấp thật sự chu đáo, có người mát-xa cho cô, còn có người sơn móng tay cho cô.
Vừa vào, họ đã đưa cho cô một chiếc máy tính bảng để cô chọn kiểu dáng mình muốn, cô có thể tự thiết kế trên ứng dụng nhỏ và thợ làm móng sẽ tái hiện theo cách phối của cô.
Họ cũng để cô chọn trước món ăn ưa thích, nhà bếp sẽ chuẩn bị và mang lại đây.
Khi đang ăn trưa, Dư Lạc thuận miệng hỏi: "Anh chàng đi cùng tôi, anh ấy có ăn gì không?"
"Cái này chúng tôi không rõ lắm ạ," nhân viên trả lời, "Chúng tôi có thể gọi điện thoại hỏi giúp cô."
Dư Lạc gật đầu, nói đồng ý.
Lúc này cô mới nhận ra, khi nãy Lộ Tinh Lâm đã xin số điện thoại của cô, nhưng cô lại quên xin số của anh. Nếu anh không chủ động liên lạc, cô sẽ không tìm được anh, đúng là sơ suất!
Nhân viên tranh thủ lúc cô đang ăn, đi ra quầy lễ tân gọi điện thoại hỏi thăm, một lúc sau mới quay lại.
"Thưa cô, chúng tôi đã liên hệ rồi, vị tiên sinh đó vừa rời đi, nhưng lễ tân đã điện thoại hỏi xem anh ấy có ăn gì chưa."
Dư Lạc cười nói: "Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi."
"Đây là việc nên làm."
Sau khi ăn xong, cô tiếp tục tận hưởng dịch vụ, toàn bộ quá trình kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, khi đứng dậy, cô liếc nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều.
Cô đi thay đồ, chuẩn bị ra quầy tính tiền.
Trong lòng đã đau đớn trước số tiền sắp phải chi.
Nhưng khi nhìn xuống bộ móng tay xinh đẹp của mình, cô quyết định tha thứ cho bản thân vài giây.... dường như rất lâu rồi cô không chăm chút cho bản thân như vậy.
Bộ móng xinh đẹp chắc chắn sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn trong thời gian tới, khi tâm trạng tốt, mọi chuyện sẽ may mắn hơn.
Coi như là bỏ tiền ra để tăng vận may cho mình.
Sau khi đã chuẩn bị tinh thần cho việc chi tiêu lớn, Dư Lạc từ từ tiến lại quầy lễ tân, hít một hơi sâu: "Chào chị, bao nhiêu tiền ạ?"
Lễ tân ngạc nhiên nhìn cô.
"Không cần trả tiền đâu ạ, ở đây chúng tôi sử dụng thẻ thành viên, thanh toán trực tiếp bằng thẻ."
"Anh ấy đã thanh toán giúp cô rồi."
Dư Lạc hơi nhíu mày: "Là Lộ Tinh Lâm thanh toán sao?"
"Vâng, ở cửa hàng chúng tôi không bắt buộc mỗi thẻ chỉ dùng cho một người," lễ tân gật đầu, "Lộ tiên sinh và người nhà có thẻ gia đình, mỗi người đều có thể đưa người khác đến đây tiêu dùng, anh ấy dùng thẻ của mình thanh toán giúp cô là được."
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm lễ tân mà chỉ nhờ cô ấy giúp.
"Có thể nhờ liên hệ với anh ấy giúp tôi không? Tôi quên xin số điện thoại của anh ấy."
"Vâng, không có vấn đề gì."
Dư Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bắt đầu tra cứu thông tin tiêu dùng của cửa hàng này trên mạng.
Nếu cô tính không sai, lần này chắc tốn khoảng 2.000-3.000 tệ.
......
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thấy có chút đau lòng.
Cô không biết Lộ Tinh Lâm đã đi dạo ở đâu, Dư Lạc đợi anh một lúc lâu vẫn chưa thấy anh đến, nhưng cô không vội, chỉ yên lặng ngồi chờ.
Thậm chí lễ tân còn đến hỏi: "Cô có cần tôi giúp cô thúc giục một chút không?"
"Không cần đâu, cảm ơn," cô cúi đầu, bắt đầu làm việc của mình.
Đã liên hệ với anh rồi, chắc chắn anh biết là cô đang chờ, lâu như vậy vẫn chưa đến, chỉ có hai khả năng....
Bận việc, hoặc là, cố ý.
Dù là gì, Dư Lạc nghĩ mình cũng có thể chấp nhận, cô nghĩ, có lẽ Lộ Tinh Lâm vẫn còn có chút oán hận với cô.
Cô không nói một lời liền bỏ rơi anh, đổi địa chỉ và thông tin liên lạc, khiến anh không thể tìm thấy cô.
Hiện giờ, chỉ là đợi anh một chút thôi, cũng không phải việc gì khó.
Dư Lạc cũng không cảm thấy mình đã đợi lâu, cô chỉ đọc vài trang sách tài liệu điện tử, Lộ Tinh Lâm đã xuất hiện trước mặt cô.
"Xong rồi?" Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô.
Dư Lạc ngước mắt nhìn anh, còn ngáp một cái, tự nhiên hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ ngồi xổm xuống, nhìn dáng người nhỏ bé chìm sâu trong chiếc ghế sofa, cười khẽ.
"Cũng ngoan đó, không chạy lung tung."
"Tôi xưa nay luôn giữ lời, được không?" Dư Lạc nhún vai, chống tay đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
Hai người đi song song, Dư Lạc liếc nhìn số dư ví điện tử WeChat của mình, nghĩ rằng Lộ Tinh Lâm chắc không đến mức sẽ lừa cô.
"Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh." Dư Lạc bước nhanh theo, sợ bị Lộ Tinh Lâm bỏ lại phía sau.
Lộ Tinh Lâm không quay đầu lại: "Tôi có nói muốn em trả tiền sao?"
Khi phải bỏ ra một khoản lớn, Dư Lạc chỉ do dự trong giây lát, nhưng Lộ Tinh Lâm thế này, cô ngược lại...
Dư Lạc dừng bước, đưa tay nắm lấy áo của Lộ Tinh Lâm.
"Lộ Tinh Lâm, tôi muốn tự mình trả tiền." Cô kéo tay áo anh, nghiêm túc nói.
Biểu cảm của Lộ Tinh Lâm trông có vẻ bực bội, anh liếc nhìn bàn tay đang nắm áo mình.
Cô nắm rất chặt.
"Tôi sao biết được?" Lộ Tinh Lâm nói, "Thẻ cũng là mẹ tôi mở."
"Vậy anh hỏi dì đi." Dư Lạc kiên quyết, "Hỏi xem khoảng bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh, anh trả lại cho dì."
"Chút tiền này, tôi cũng không để tâm, vì chuyện nhỏ này mà phải đi hỏi mẹ tôi, thật là phiền phức." Anh nói.
Tay Dư Lạc càng siết chặt hơn.
"Phiền anh đi hỏi." Cô ngừng một lát, giọng nói dịu dàng lại, thương lượng với anh, "Còn về món nợ ân tình, lần sau tôi sẽ trả lại cho anh, được không?"
Lộ Tinh Lâm lại bị cô làm cho tức cười, mang theo chút tức giận: "Em rốt cuộc đang bướng bỉnh cái gì?"
Dư Lạc đa số thời gian đều rất dễ nói chuyện, trông như một người mềm yếu dễ bắt nạt, ngay cả chuyện theo đuổi bạn trai cũ cũng lập tức đồng ý.
Nhưng lúc này, lại vô thức mà đề cao giọng, cãi nhau với anh.
"Lộ Tinh Lâm! Tôi chỉ là không muốn nợ anh nhiều như vậy, thế cũng không được sao?"
Lộ Tinh Lâm bỗng sững sờ, thân hình cũng khựng lại một chút, anh cười khẩy hai tiếng, sau đó híp mắt, lạnh lùng, mạnh mẽ gỡ tay cô ra.
"Sao? Em nợ tôi còn ít à?"
Giữa bọn họ.
Cái nợ không phải là mấy đồng bạc lẻ có thể tính bằng con số cụ thể.
Mà là yêu hận không rõ, không thể nói hết.
Đột nhiên cãi nhau.
Dư Lạc nhìn vẻ mặt Lộ Tinh Lâm không kiên nhẫn, trong lòng cảm xúc lộn xộn, đôi mắt cô lập tức đỏ lên.
Ban ngày rõ ràng hơn, không giống như đêm qua không thể nhìn thấy rõ biểu cảm, đôi mắt đỏ hoe của cô dần dần hiện rõ trong tầm nhìn của Lộ Tinh Lâm.
Dư Lạc cảm thấy ủy khuất, quay lưng bỏ đi.
Lúc này cô cũng không nghĩ đến việc chiều theo tính tình của đại thiếu gia này nữa, quên mất mình còn có công việc cần làm.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết cúi đầu bước nhanh về phía ngược lại với Lộ Tinh Lâm, như ánh sáng trắng lạnh lẽo trong trung tâm thương mại, đầu óc cô rối bời.
Dư Lạc cảm thấy mình đang có hàng trăm cơn giận chưa phát tiết, quay đầu bỏ đi mà không tiếp tục cãi nhau với anh là thể diện cuối cùng.
Cô thỉnh thoảng nghe thấy những người qua đường tò mò nhìn mình, cũng nghe thấy họ bàn tán xì xào.
"Chuyện gì vậy? Đây là cãi nhau với bạn trai à..."
"Trời ạ, cô gái đáng yêu thế này, bạn trai cũng không biết dỗ dành sao?"
"Cậu nhìn xem, người phía sau có phải bạn trai cô ấy không? Nhìn mặt đúng kiểu tra nam... không biết đã làm đau lòng bao nhiêu cô gái."
"Cũng đúng, đoán chừng anh ta nghĩ cô này không dỗ được thì kiếm cô khác, nhìn cũng là kiểu người giàu có, đẹp trai lại giàu, tất nhiên không quan tâm rồi..."
Nghe vậy, bước chân của Dư Lạc càng nhanh hơn.
Lộ Tinh Lâm sẽ không dỗ cô, lại càng không đuổi theo, có thể không bắt cô chủ động xin lỗi đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi.
Cô đi thẳng về phía cửa thoát hiểm an toàn, yên tĩnh, cũng thích hợp để một người bình tĩnh lại.
Dư Lạc vừa mạnh mẽ đẩy cửa thoát hiểm ra, đột nhiên cảm thấy tay nhẹ hẳn, trước khi nghe thấy tiếng của anh, cô đã nhìn thấy bóng dáng anh rơi xuống che phủ cô.
Bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống người cô.
Cô đứng lên trên bóng của anh.
Dư Lạc nghe thấy tiếng thở dốc của anh, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được ngực phập phồng của người sau lưng, ngẩng đầu lên, thấy tay anh chống lên phía trên đầu cô.
Anh chống lên cánh cửa, không cho cô đi: "Dư Lạc——"
"Đến làm gì?" Giọng của Dư Lạc vẫn còn chút cảm xúc.
"Tôi dù xấu thế nào cũng không đến nỗi làm con gái khóc mà không dỗ." Giọng của Lộ Tinh Lâm hiếm khi chịu thua, "Em tức giận?"
Dư Lạc vốn không có nhiều tính tình, bị anh quan tâm như vậy, lại cảm thấy mũi mình chua xót, cô cố nén cảm xúc của mình, chỉ hít mũi một cái.
Sau đó chầm chậm xoay người lại.
Lúc này cô mới phát hiện, cả người cô đã bị nhốt trong không gian hẹp do cánh tay và cơ thể của Lộ Tinh Lâm tạo ra, Dư Lạc lùi lại một chút, rụt cổ, giữ khoảng cách an toàn với anh.
"Tôi không tức giận." Cô nói, "Anh xin lỗi tôi, liền không có việc gì."
Khi Dư Lạc nói điều này, thật ra cô còn có chút lo lắng, liệu mình có thật sự chọc giận đại thiếu gia này, làm mất việc hay không.
Cô gan thật đấy! Dư lạc! Sao co dám chứ!
Cô vừa kêu rên trong lòng được một giây, liền nghe thấy Lộ Tinh Lâm khẽ than thở.
“Việc nào ra việc đó, chuyện này là tôi không đúng." Lộ Tinh Lâm nhún vai, "Mời em ăn một bữa cơm, việc này coi như xong, được không?"