Chử Tầm sống tại viện của đệ tử nội môn trên sườn núi Phù Thuật Phong. Dung Du từ đỉnh núi xuống, không lâu sau đã tìm được chỗ ở của hắn.
Viện của đệ tử nội môn đều là viện riêng biệt, Chử Tầm sống ở viện thứ bảy phía Bắc.
Trên đường đến, Dung Du không quá hoảng loạn, nhưng khi thực sự đến nơi và tiến gần đến viện của đại phản diện, nỗi sợ hãi bỗng trỗi dậy trong lòng nàng.
“003! 003!” Dung Du gọi, “Ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ đại phản diện liệu có bị gϊếŧ không?”
Hệ thống: “Sẽ không. Hắn bị trọng thương, biến thành yêu hình, hoàn toàn không có khả năng tấn công.”
Dung Du cắn chặt răng run rẩy: “Nếu ngươi lừa ta, ngươi phải bồi thêm cho ta 10 điểm! Không, 20 điểm!”
Hệ thống: “Được.”
Dung Du quay quanh viện của Chử Tầm một vòng, cuối cùng dừng lại ở một góc tường thấp, âm thầm sử dụng linh khí khiến cơ thể tạm thời lơ lửng, dễ dàng trèo vào trong viện.
Nàng cúi người, dán sát tường và lén lút tiến vào.
Dung Du men theo hành lang tối om, dần dần tiến gần đến căn phòng chính duy nhất có ánh sáng trong viện.
Nàng thò tay vào túi trữ vật, mò mẫm khắp nơi, cuối cùng lấy ra một chiếc mặt nạ và thanh bảo kiếm mới rèn.
Khi nàng đến gần cửa phòng, hệ thống đột nhiên thúc giục: “Nhanh lên! Chính là bây giờ!”
Dung Du chỉ kịp nhanh chóng đeo mặt nạ, chưa kịp chuẩn bị tư thế cầm kiếm thì đã vội vàng đẩy cửa ra.
Thiếu niên áo đỏ đứng quay lưng lại với cửa, vừa mới cởϊ áσ ngoài, lộ ra một mảng da trắng như tuyết trên vai. Nghe thấy tiếng động, hắn hơi quay đầu lại.
Ngay lập tức, một luồng sáng đỏ lóe lên quanh người thiếu niên.
Dung Du nắm chặt kiếm, mở to mắt quan sát. Đến rồi, yêu thú hung tợn đáng sợ chuẩn bị biến hình!
Nàng thay đổi giọng nói, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất để thốt ra lời thoại, rồi sẽ bỏ chạy: “Ngươi, Chử...”
“Phạch” một tiếng, ánh sáng đỏ biến mất, một con mèo nhỏ trắng như tuyết rơi xuống đất.
Dung Du:!
Yêu thú hung tợn?
Con mèo nhỏ dường như cũng bị hoảng sợ, cả người ngã sấp xuống sàn. Nó khép hai chân trước lại, dường như muốn đứng dậy, đôi mắt hổ phách ánh lên sắc vàng nhạt, tròn xoe nhìn nàng.
“Chử... Chử...” Dung Du đã bị sốc đến nỗi nghẹn lời, cố gắng mãi mới thốt ra được nửa tên, giọng cao vυ't suýt trở về giọng gốc.
Nàng lập tức nghiêm giọng tức giận: “…Tầm, ngươi lại dám dùng thân thể yêu quái trà trộn vào tông môn Ngọc Hành của ta!”
Sau khi thốt ra câu này, Dung Du thân hình khẽ động, đã lao vọt đến trước con mèo nhỏ đang ngã trên sàn.
Nàng liền thu bảo kiếm lại, hai tay ôm lấy con mèo trắng như tuyết, rồi mạnh tay xoa xoa bộ lông mềm mại, hung hăng thốt ra lời thoại: “Để xem ta trừng trị yêu nghiệt đáng chết nhà ngươi thế nào!”