Đọc Xong Kịch Bản Có Thể Chạy Rồi!

Chương 4


Sắc đẹp đúng là hại người!

Dung Du vội vã kéo Dung Trường Phong vào trong nhà.

“Gấp cái gì mà gấp thế?” Dung Trường Phong thấy nàng cúi đầu nhanh chóng, lại liếc nhìn Chử Tầm đang theo sau, liền cười: “A Du à, ai biết thì nghĩ là con đang vội ăn cơm, ai không biết còn tưởng con đang mê trai nữa đó.”

“Cha nói thế có giống người nói không?” Dung Du liếc ông một cái, rồi liếc nhìn tay mình đang nắm lấy tay áo của ông: “Cha muốn làm con súc sinh à?”

Dung Trường Phong: “...”

Đúng là con gái của ông, dù đói hai ngày liền mà cái miệng vẫn không kém phần sắc bén.

“Thôi được rồi.” Dung Trường Phong rút tay áo khỏi tay nàng, làm bộ cao quý lạnh lùng: “Hôm nay gọi con đến đây là muốn sau này con chăm sóc sư đệ của con. Sư đệ của con mới trở thành đệ tử nội môn, chưa quen biết nhiều người. Con thì quen biết nhiều, sau này đi lại thì dẫn theo nó.”

“Con quen biết ai nhiều đâu?” Dung Du đã ngồi xuống, vùi đầu vào bát cơm linh thạch, không ngẩng đầu mà đáp.

“Không quen nhiều người?” Dung Trường Phong cười đầy ẩn ý: “Người cho con mượn tiền thì không ít đâu.”

Dung Du: “…”

Thật là, sao cha cứ nhắc đúng cái chuyện không muốn nhắc cơ chứ!

Không ai có thể phá hỏng tâm trạng của nàng khi đang ăn cơm!

Dung Du giả vờ như không nghe thấy, chỉ lo gắp thức ăn, đôi đũa trên tay nàng nhanh đến nỗi trước mắt hai người kia như biến thành tàn ảnh.

Dung Trường Phong nhìn con gái như hổ đói vồ mồi, rồi lại nhìn Chu Tầm ăn uống từ tốn, động tác tao nhã, khóe miệng không khỏi giật giật.

Trên bàn ăn, hai phong cách đối lập rõ rệt. Một bên tinh tế xinh đẹp, một bên thì thô lỗ tùy tiện.

Dung Trường Phong thật sự không muốn nhìn, cố gắng tìm lý do bào chữa cho con gái mình, quay sang Chử Tầm nói: “Haha, sư tỷ của ngươi dạo này bận rộn trồng trọt ở Dược Phong, đã đói hai ngày rồi.”

Chử Tầm gật đầu: “Sư tỷ còn đang lớn, đương nhiên nên ăn nhiều hơn một chút.”

“Đúng đúng.” Dung Trường Phong xắn tay áo, gắp thức ăn cho cả hai, “Các ngươi đều đang lớn, ăn nhiều một chút.”

Dung Du ăn liền ba bát cơm, cuối cùng cũng lấp đầy được cái bụng đói gần ba ngày.

Ăn xong, nàng còn uống thêm hai bát canh.

Điều này khiến Dung Trường Phong không khỏi nhăn mày: “Ăn từ từ thôi, nếu để người ngoài thấy, còn tưởng đường đường tông chủ Ngọc Hành Tông không cho con gái mình ăn cơm. Từ mai trở đi, con qua đây ăn.”

“Vâng.” Dung Du không từ chối, còn nở nụ cười tươi: “Cảm ơn cha.”