Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 1

Lúc kiệt sức bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của Nhung Âm không phải là mình sắp chết, mà là cảm thấy may mắn khi đã đưa được đứa nhóc rơi xuống nước lên bờ, ít nhất sinh mệnh nhỏ tuổi này còn sống, tương lai vẫn tràn ngập hy vọng.Còn y, trong người mang bệnh nan y, chỉ có thể sống một năm nữa, chết sớm hay chết muộn đều giống nhau.

Lần đầu tiên trong 21 năm cực khổ y muốn cảm ơn thân phận trẻ mồ côi này, không có người thân, cũng không có bạn bè tri kỷ, cho nên dù y có chết, sẽ không có ai buồn bã.

Hy vọng kiếp sau, ông trời đừng để y cô đơn một mình nữa.

Nhung Âm ước nguyện xong, từ bỏ giãy dụa, nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi tử vong đến.

Một lát sau, cảm giác sặc nước hít thở không thông thống khổ lại không xuất hiện như trong dự đoán của y, y chỉ cảm thấy thân thể mình vô cùng nhẹ nhàng, hô hấp cũng thông suốt không trở ngại giống như ở trên bờ.

Lúc Nhung Âm đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một giọng nói già nua vang lên trong đầu y: “Trời đất có quy luật, thiện ác có báo ứng. Mệnh của con không nên chấm dứt vào ngày hôm nay. Một năm còn lại của con, ta sẽ trả lại.”

Tiếp đến, tiếng nước chảy ầm ầm bên tai Nhung Âm biến mất, thay vào đó là yên tĩnh khiến người ta an tâm, cách đó không xa còn có tiếng chim hót dễ nghe truyền đến.

Nhung Âm mở mắt, đôi mắt xanh nhạt trong suốt sáng ngời, tựa như đại dương rộng lớn vô biên.

Trong lòng Nhung Âm có hơi mơ màng, nhưng nó không cản trở y nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Dưới bầu trời xanh thẳm, bên cạnh những dãy núi giả chằng chịt là rừng trúc xanh biếc, con đường nhỏ phủ kín đá cuội quanh co uốn lượn, đình đài du lịch đứng cách đó không xa, hoa cỏ mềm mại lay động trong gió nhẹ, trong không khí ngẫu nhiên có mùi thơm ngát bay tới.

Tường ngói cao lớn nhốt những phong cảnh này trong một mảnh đất, khiến cho nơi này cực kỳ giống hậu viện của những danh gia vọng tộc trong phim truyền hình cổ đại, tươi mát lịch sự tao nhã, lại không mất đi sự xa hoa khiêm tốn.

Nhung Âm còn đang suy đoán vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, thì trong đầu tự động hiện ra đáp án y muốn biết.

Mặc dù Nhung Âm bị bệnh nan y, cận kề với cái chết, nhưng tốt xấu gì vẫn còn một năm tuổi thọ.

Y vì cứu người mà tử vong ngoài ý muốn, ông trời thương hại y lương thiện, nên đưa y đến dị thế, cho y vào thân thể không bệnh không đau, để y có thể sống khỏe mạnh trọn vẹn một năm còn lại.

Mỗi lần Nhung Âm phát bệnh đều vô cùng thống khổ, y nghe theo trái tim mình cứu người, không phải để cầu mong được báo đáp, nhưng y vẫn vô cùng cảm kích món quà mà ông trời ban cho.

Sau khi yên lặng nói cảm ơn trong lòng, lực chú ý của Nhung Âm mới quay về thân thể hiện tại của mình.

Đến lúc này Nhung Âm mới phát hiện mình đang trôi nổi ở trong ao, cúi đầu nhìn xuống, mặt nước sạch sẽ phản chiếu ra dáng vẻ của y.

Ngũ quan vẫn giống như kiếp trước, chỉ có màu mắt thay đổi, làn da cũng trắng trẻo hơn, còn đôi tai thì giống như vây cá…

Chờ đã, vây cá?

Nhung Âm giơ tay lên muốn sờ lỗ tai, bọt nước tròn trịa chảy từ trên da thịt nhẵn nhụi xuống, lướt qua cổ tay y, vài phiến vảy gần như trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện.

Y sững sờ một lúc, trong lòng Nhung Âm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác bất an, y dựa lưng vào bờ ao, thắt lưng bụng dùng sức đẩy lên trên.

“Rầm!” Tiếng nước bắn tung toé, một cái đuôi cá dài mạnh mẽ vùng lên khỏi mặt nước, làm bắn lên những giọt nước lấp lánh.

Đường cong đuôi cá tuyệt đẹp, lớp vảy cá toàn thân màu trắng bạc, nhưng dưới ánh mặt trời khúc xạ ra hào quang sặc sỡ chói mắt, nhìn thấy mà giật mình, giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ từ thủy tinh.