Công Ngọc

Chương 13

Những lời này của Yến Hồng thoạt nhìn như đang trừng phạt Tiêu Thừa Diệp, nhưng chưa chắc đã là không ép Hách Thuận phải bỏ rơi đứa con nuôi Phương Tể này.

Ông ta chỉ đơn giản là muốn cho chư vị đang ngồi đây biết, Tiêu Thừa Diệp là dòng dõi của công thần khai quốc, còn là nghĩa tử của thừa tướng, ẩu đả gây chuyện trong cung cũng chỉ bị giáng cấp, miễn chức, răn đe mà thôi.

Mà Phương Tể cùng lắm chỉ là một con chó được Hách Thuận đề bạt, lần này còn rút kiếm ra tay trước, dù có Thiên Vương Bồ Tát đảm bảo, gã cũng phải lăn từ vị trí thống lĩnh cấm quân xuống.

Đáy lòng Ngụy Dịch hiểu rõ, nhưng với lời giải thích kín kẽ không lỗ hổng của Yến Hồng, thân là Quân chủ, trước mặt người khác cũng không có đạo lý không đáp ứng.

“Chuẩn.”

Thương Châu bên cạnh làm việc nghiêm minh, sau khi nghe chỉ lập tức đề bút viết chiếu.

Hách Thuận tối tăm mặt mũi, hít một hơi lạnh, lúc này đã là cưỡi hổ khó xuống. Ông ta cũng biết chẳng thể giữ được Phương Tể, sợ là chuyện trùng tu Nội Thư các hôm nay lại phải kéo dài thời hạn, tổn binh hại tướng.

Nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thuận thế mà làm, vì vậy đành tiến đến bên tai Ngụy Dịch: “Hoàng Thượng, còn phải xử trí Phương Tể, tuyệt không thể bên trọng bên khinh được.”

Phương Tể vừa nghe nói, đáy lòng run lên, bất chấp tất cả mà dập đầu từng lần trên đất đến sứt da rách thịt, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, thần có tội! Thần không nên vì tư oán mà động thủ với Tiêu Thừa Diệp! Thần, thần… Cam nguyện từ chức thống lĩnh cấm quân!”

Diễn Khánh điện, Thiên điện.

“Nhị gia, thời cơ vừa vặn, chuyện đã thành.”

Cách một lớp giấy dán cửa sổ, Lâm Kinh Phác lạnh nhạt “ừ” một tiếng với người bên ngoài, lại lấy một quân cờ đen từ trong rổ ra, tự đánh cờ với mình.

Ngụy Dịch vẫn tính là có lòng tốt, sợ y dưỡng bệnh nhàm chán vô vị, sáng sớm đã đưa tới một bàn cờ và một bản sách dạy đánh cờ dùng để gϊếŧ thời gian.

“Chỉ là không ngờ rằng lần này Yến Hồng lại khiến ngọc đá cùng nát, chủ động bẩm tấu, khiến Khải Đế bãi chức Tiêu Thừa Diệp.”

Tay cầm cờ của Lâm Kinh phác thoáng dừng lại, cười cười: “Ngọc đá cùng nát cái gì, cùng lắm là lấy bạc đổi vàng mà thôi. Phóng tầm mắt khắp lục Bộ, đâu đâu cũng là nhân mã của Yến Hồng, ném đi một Binh Bộ tư mã thì đã làm sao, cũng chẳng khó khăn thêm chút nào. Huống hồ Tiêu Thừa Diệp còn trẻ, tương lai muốn phục chức cũng không phải chuyện gì khó. Trái lại là Phương Tể kia, với Hách Thuận, chức thống lĩnh cấm quân này cũng không chỉ đơn giản là thân tín đâu.”

“Thần không hiểu.” Người ngoài cửa sổ công khai thỉnh giáo.

Lâm Kinh Phác hạ cờ, bố cục bàn cờ nhất thời sáng suốt không ít: “Sau lần này, e là cấm quân lại quay về với Binh Bộ rồi.”

Gió thổi tuyết trên cây, mai hồng vừa mở đã bị tuyết bóp chết hết.

Hôm nay, trận ẩu đả giữa Binh Bộ và cấm quân đã liên lụy tới rất nhiều chuyện vướng tay vướng chân khác cần phải khắc phục hậu quả. Ngụy Dịch dành cả ngày nghị sự thương thảo với quan chức, khi trở lại Diễn Khánh điện, trời cũng đã qua canh hai.

Sân viện đầy mai hồng, ánh nến rã rời. Cung nhân thu lọng che, thay Ngụy Dịch cởi hoàng bào. Hắn đang định đi vào, đột nhiên dừng chân nhìn về Thiên điện, hỏi: “Người kia ngủ rồi sao?”

Người hầu kẻ hạ bên cạnh cười đáp: “Hoàng Thượng, bây giờ người kia chỉ là kẻ tàn phế, ngủ hay tỉnh đều giống nhau cả.”

Ngụy Dịch như đang suy nghĩ điều gì, không khỏi xì khẽ một tiếng, đoạt lấy đèn l*иg trong tay tùy tùng, đẩy cành mai hồng ngậm tuyết ra rồi nhanh chóng bước về hướng Thiên điện, cũng không cho ai đi cùng.

Đẩy cửa mà vào, Lâm Kinh Phác đã thay quần áo ngủ từ lâu, trong điện chỉ còn một cốc đèn bạc nhược.

Ngụy Dịch không có nhiều kiên trì, bễ nghễ bước tới dí sát chao đèn bóng bỏng vào mặt y, hun tỉnh người đang say ngủ kia.

Lâm Kinh Phác bị hun sặc hai tiếng, vừa mở mắt đã bị ánh sáng chói chang đâm cho đau nhức. Y kéo chăn lên, không lạnh không nóng che đi nửa khuôn mặt.

“Ngươi chẳng hề khách khí chút nào, ở mấy ngày còn coi nơi này thành tẩm điện của mình thật?” Ngụy Dịch thẳng tay xốc đệm chăn của y lên, ném xuống mặt đất.

Lâm Kinh Phác không ngủ được, đành phải chống tay đỡ nửa thân thể đơn bạc dậy, tóc đen rải rác trên gối, giọng còn buồn ngủ: “Đêm hôm khuya khoắt, sao hỏa khí của vị Hoàng Thượng này lại lớn đến thế?”

Ngụy Dịch trở tay quăng đèn l*иg sang bên cạnh, khí thế nham hiểm đã thu lại không ít: “Ai châm lửa, kẻ ấy phải tự biết.”

Cổ họng Lâm Kinh Phác vẫn còn khàn: “Oan uổng quá, ta nào dám châm lửa trong lòng ngài.”

Ngụy Dịch thực sự không nghe được âm giọng khi vừa mới tỉnh ngủ này của y, luôn cảm thấy vô cùng phóng đãng ngả ngớn, không ra thể thống gì.

Hắn thân là Hoàng Đế, lại rất ít khi nhớ tới mấy chữ này – không ra thể thống gì, lần đầu tiên là dùng trên người người này.