Công Ngọc

Chương 11

Ngụy Dịch nghe xong, đáy lòng hơi ngứa.

Hắn chưa từng gặp người nào ôn nhuận sạch sẽ lại nhanh mồm nhanh miệng như Lâm Kinh Phác, hệt như miếng ngọc đẹp mà phỏng tay.

Không hổ là kẻ thù được số mệnh an bài.

“Trẫm không phải Hách công công, không có hứng thú với mỹ nhân.” Khi nói câu này, hắn vô ý tránh tầm mắt y, quay người về ghế ngồi: “Ngươi biết trẫm muốn làm gì ngươi không?”

Lâm Kinh Phác dời mắt đi, hơi nhấc cổ lên, trong khóe cười lại tràn ra ý vị uy hϊếp: “Gϊếŧ ta, chôn sâu ngọc tỷ truyền quốc dưới nền đất, khiến nó vĩnh viễn không còn thấy được ánh sáng.”

Tuyết rơi đầy trời, đủ loại quan lại hạ triều. Thương Châu dẫn theo mười mấy quan văn, dáng vẻ vô cùng vội vã.

“Thương tỷ tỷ muốn đi đâu thế này? Ngoài cung tuyết phủ trắng đường, không bằng bây giờ ta mời tỷ tỷ tới Lãng Xuân phường thưởng trà nghe khúc…”

Người ngăn cản Thương Châu chính là Binh Bộ tư mã Tiêu Thừa Diệp. Kẻ này chỉ là công tử bột, bao lâu nay cũng đạt được kha khá quân công, ngày thường không có chuyện gì thì đều muốn quấn lấy nàng.

Thương Châu ra hiệu cho những người phía sau đi trước, cụp mắt hành lễ cùng cấp với hắn: “Tiêu tư mã, Hoàng Thượng muốn triệu đại thần Nội phủ, Lễ Bộ và Công Bộ tới Lan Chiêu điện một chuyến, bàn lại việc trùng tu Nội Thư các. Nội Thư các đã lệnh cho hạ quan tới đây xem thử để nghĩ chiếu lệnh còn cần gì.”

Tiêu Thừa Diệp vừa nghe, tức cười: “Nội Thư các? Không phải năm ngoái đã thảo luận về việc này rồi sao? Đến Học viện cũng chẳng được chuẩn bị chu đáo đến như thế, đám thái giám hầu hạ trong Nội phủ toàn là người bỉ ổi đê tiện, còn muốn đọc sách gì nữa?”

Thương Châu: “Là Hoàng Thượng muốn bàn lại.”

“Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết tại sao Hoàng Thượng lại muốn bàn lại. Cẩu thái giám đúng là biết nhảy nhót, một người đắc đạo thăng thiên vẫn không thỏa mãn, còn muốn cất nhắc hết cả con nuôi cháu nuôi của mình, chẳng bằng cắt sạch sinh mệnh văn võ bá quan trong triều đi, đổi hết những người nắm giữ triều chính thành hoạn quan ấy.”

Thương Châu có chút lúng túng.

Tiêu Thừa Diệp thấy nàng như vậy, nhanh chóng tự tát vào miệng, nhẹ giọng động viên: “Tỷ tỷ tốt, từ nhỏ ta đã ở trong quân doanh hỗn tạp, quen với ô ngôn uế ngữ rồi, ngươi coi như không nghe thấy đi.”

Thương Châu sửa lại: “Thương thị lang.”

Tiêu Thừa Diệp cười cười: “Được được, là Thương thị lang, Thương thị lang.”

Thương Châu không muốn nói nhiều với hắn, lấy lý do làm công sự, đi tới Lan Chiêu điện.

Tiêu Thừa Diệp đuổi theo nàng hai bước, không ngờ lại gặp được thống lĩnh cấm quân Phương Tể đang dẫn đội ngũ cấm quân tới đây tuần tra.

Từ xa, Phương Tể đã trông thấy bóng dáng Thương Châu, vừa nhìn về phía Tiêu Thừa Diệp bèn thầm nở nụ cười, đi tới chắp tay cúi đầu: “Tiêu tư mã, Thương thị lang là trụ cột quốc gia được Yến tướng coi trọng, cũng chẳng thể ném bổng lộc quan lớn đi mà gả tới chỗ ngươi, chen chúc trong một gian phòng chật chội cùng ngươi đâu.”

Cấm quân vốn lệ thuộc vào Binh Bộ, nhưng chi hộ vệ Hoàng gia này lại không thuộc về quân đội, là người hầu nội cung. Từ sau khi quyền lợi của Nội phủ cực thịnh, quyền điều hành cấm quân cũng bị giao vào tay Nội phủ, danh chính ngôn thuận trở thành chó săn của Hách Thuận. Hiện nay đối với Binh Bộ, cấm quân chỉ còn là hư danh, đến sát hạch mỗi tháng cũng do thái giám quản lý, bổng lộc phát xuống cũng từ Nội phủ mà ra.

Mấy năm trước, Binh Bộ đã cảm thấy cấm quân chân đạp hai thuyền, vừa nghe lệnh bên ngoài vừa hướng về Nội phủ, nháo ra bao chuyện không vui rồi.

Bây giờ Binh Bộ mất đi thực quyền điều khiển cấm quân, cấm quân lại tuân theo chủ mới, người của hai bên chung đυ.ng ngoài cung, một lời không hợp khó tránh khỏi lao vào đánh chửi nhau, thường ngày cũng chẳng thèm để ý tới mặt mũi.

Tiêu Thừa Diệp nhìn Phương Tể không vừa mắt từ lâu rồi, cũng mau mồm mau miệng, nhéo họng chế giễu: “Há, nói cũng hay lắm, con nuôi của cẩu thái giám tới sủa trước mặt gia đấy à? Có gan thì sủa thêm hai tiếng nữa gia nghe.”

“Đang trong Hoàng thành, ngươi nói ai là chó…”

“Chó cậy thế chó, có gì mà hung hăng? Trước mặt Hoàng Thượng ta cũng dám nói như thế! Chỉ tiếc mỗi Thường Nhạc tay không địch mười lại khuất phục làm phó thống lĩnh thủ hạ của cẩu tôn tử!”

Phương Tể nghe hắn nói mỗi câu một tiếng “cẩu”, giận không nhịn nổi mà gào lên: “Ông đây không đánh nổi Thường Nhạc, há lại không đánh được ranh con chưa đủ lông đủ cánh này sao!”

Gã nắm chặt cán kiếm, nhẫn nhịn không phát tác, thuộc hạ cũng tiến lên khuyên can gã không nên tính toán với Tiêu Thừa Diệp.

Tiêu Thừa Diệp thấy hai bên có người can ngăn, miệng càng không tha cho ai: “Đánh, ngươi đánh đi! Tiểu gia đây đường đường chính chính là Binh Bộ tư mã, mười bốn tuổi đã theo tiên hoàng và Yến tướng cùng giành chính quyền, luận về phẩm, luận về chức quan, luận về công danh, từ trên xuống dưới cấm quân cũng phải gọi ta hai tiếng gia gia!”