Công Ngọc

Chương 4

Trên mặt Lâm Kinh Phác trước sau vẫn là ý cười nhàn nhạt, con ngươi khẽ đảo, cũng chẳng đón lời, dường như không muốn phí hoài miệng lưỡi với hắn nữa.

Ngụy Dịch nhíu mày liếc nhìn người kia, một chút cũng chẳng hề tức giận, lại không đoán ra được rốt cuộc y muốn chết hay vẫn muốn sống.

Đột nhiên, một đám lửa vô danh bùng lên trong ngục, những vật dễ cháy cũng nhanh chóng bén lửa.

Hai người bịt mặt nhào từ giữa đống cỏ khô ra ngoài, cầm đao chém hai ba phát đã chặt đứt xích sắt nặng nề trên người Lâm Kinh Phác, một cước đá văng cửa lao kéo y muốn chạy ra bên ngoài.

Lâm Kinh Phác bất ngờ, giữa lúc giằng co còn ho ra một ngụm máu tươi. Một tháng nay y chịu đủ dằn vặt, đến đi đứng cũng không nổi, toàn bộ phải dựa vào người khác chống đỡ, nhất thời chẳng đi được bao xa.

Y nhìn hai người mặt mày xa lạ kia, khẽ cau mày: “Ai lệnh cho các ngươi tới đây…?”

Hai người kia lại chẳng hề nhìn y: “Chúng ta phụng mệnh Ngũ lão, cứu Nhị gia, gϊếŧ Khải Đế!”

Vừa dứt lời, không biết lại thêm năm, sáu thích khách áo đen bay từ đâu ra, lướt thẳng tới Ngụy Dịch phía sau.

“Ngụy cẩu, mau nhận lấy cái chết!”

Ngụy Dịch phản ứng cực nhanh, lùi về sau mấy bước, tay chân cũng chẳng hề vướng víu, một cước đá văng chậu than bên cạnh ngã lăn ra đất. Lửa than đỏ chót bay thẳng về phía những người kia, tách xa ra mấy mét.

“Hộ giá! Mau hộ giá…!“

Ngục tốt và cấm quân tùy tùng dồn dập nghe tiếng chạy đến, nhưng những tên thích khách cướp ngục ám sát này hiển nhiên đều là cao thủ tinh nhuệ, rất khó đối phó.

Hách Thuận ngủ gật, vừa nghe tiếng cứu giá thất thanh và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân đã sợ tới mức đánh đổ cốc trà, hoảng loạn nói: “Thích khách từ nơi nào đến?!”

“Là đồng đảng dư nghiệt! Công công chớ vội, Thường thống lĩnh đã dẫn tám trăm cấm quân từ Đường Lê môn tới đây hộ giá rồi, hẳn Hoàng Thượng sẽ không sao đâu.”

Hách Thuận nghe xong, nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, không biết trong miệng đang thóa mạ lung tung cái gì, cũng không dám đi vào trong ngục.

Cấm quân còn chưa đuổi đến đây, từ Đường Lê môn tới thiên lao nhanh nhất cũng phải mất nửa nén hương, giờ này là giờ cấm quân đang thay ca.

Bọn họ có chuẩn bị mà đến.

Ngục tốt vây quanh vài tên thích khách, có thể thấy thích khách đã tới sát bên Hoàng Thượng rồi. Còn chưa khống chế được tình thế, chẳng ai dám xuống tay.

Lâm Kinh Phác trông thấy tình hình trước mặt, liếc nhìn Ngụy Dịch, hoảng hốt che ngực, nhịn đau quát lên: “Hiện nay Khải triều toàn hoạn quan họa quốc, nịnh thần nắm quyền! Bên ngoài các ngươi ăn lương quan gia, vợ con cha mẹ trong nhà có được mấy miệng ăn no? Đất Trung Nguyên nơi nào cũng có Ân sĩ, còn không mau gϊếŧ con rối Ngụy Đế, đồng mưu đại nghiệp! Ngày Đại Ân phục hưng, ta sẽ vinh danh tất cả các ngươi đã có công lao phục quốc!”

Yên lặng như tờ.

Ngụy Dịch nghe nói xong, hơi ngừng lại, lại không nhịn được mà cười lạnh: “Vong quốc rác rưởi, lại còn muốn làm chó cùng rứt giậu.”

Giương cung bạt kiếm, nói thì chậm mà làm thì nhanh, một thích khách bên cạnh Lâm Kinh Phác thừa dịp ngục tốt còn chưa sẵn sàng bèn giương đao đâm thẳng về phía Ngụy Dịch.

Ngụy Dịch nghiêng người một cái, thuận thế trốn ra đằng sau Lâm Kinh Phác.

Chẳng biết thích khách kia dùng sức quá mạnh hay không cầm chắc đao, sau khi thất bại còn lảo đảo vài bước.

Giữa chân mày Lâm Kinh Phác hơi cau lại, bỗng nhiên phát hiện việc này khác thường, chưa kịp né tránh, đao kiếm không có mắt đã đâm thẳng tới, chém từ nách y xuống.

Máu me đầm đìa!

Khoảnh khắc ấy, y mất đi tri giác.

Diễn Khánh điện, cung nhân ra ra vào vào, bận rộn đến hơn nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.

“Đã là chậu nước thứ tám rồi, sao sắc máu vẫn còn nồng như vậy?” Cung tỳ tiếp lấy chậu đồng đầy máu, bước chân cũng chẳng dám chậm trễ.

Cung tỳ bên cạnh lớn hơn vài tuổi, vừa mới đi từ trong nhà ra: “Máu không ngừng chảy, các ngự y còn đang nghĩ biện pháp đấy.”

“Cô cô, người bên trong ấy rốt cuộc là ai? Trước đây sao lại chưa từng thấy, có thể khiến Hoàng Thượng mang người tới tận nơi ngự cư dưỡng thương, còn tuấn mỹ đến vậy, sẽ không phải…”

“Suỵt!” Người sau liếc nhìn trái phải, như là biết được nội tình gì: “Nghe nói là hôm nay có công hộ giá, Thường thống lĩnh tự mình che chở đưa từ trong ngục ra ngoài, người ngoài chớ có hỏi nhiều.”

Lâm Kinh Phác đau đến run rẩy, trên người hết nóng lại lạnh, lỗ thủng dưới nách liền với lục phủ ngũ tạng khiến l*иg ngực y như sắp nổ tung đến nơi, một hơi nghẹn trước cổ họng, nuốt sao cũng không trôi xuống bụng được.

Trong lúc hỗn loạn, y phảng phất như quay về nơi ở của phụ hoàng. Những vật trang trí trong điện trước đây đều đã bị thay đổi, hồng trướng mới tinh, bụi sen đá mẫu hậu tự tay trồng cho phụ hoàng cũng đã bị đổi thành mẫu đơn vàng phú quý chẳng có gì lạ.